Ninh Tu Viễn đang làm thủ tục xuất viện, thì Ninh Kì gọi điện tới.
Chắc là bởi vì chuyện hắn muốn hủy bỏ hôn lễ với Giang Ngôn, hơn nữa hôm nay hắn đã sai người đưa Giang Ngôn trở lại Giang gia.
Hắn vừa chấp nhận cuộc gọi, đã nghe thấy ngữ khí không tốt lắm của ba hắn, “Rốt cuộc con với Tiểu Ngôn đã xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ là cảm thấy hai người không phù hợp, cũng miễn cho sau này khiến em ấy phải chịu ủy khuất.” Ninh Tu Viễn nói.
.
Ủng hộ chính chủ vào ngay { tru mtruyen.me }
“Vì Sầm Lễ sao?”
“...”Ninh Tu Viễn ngây người một lúc, rồi nói,” không phải.”
“Có một số chuyện phải biết phân biệt rạch ròi, nếu biết con sẽ lún sâu vào, ngay từ đầu ta không nên mặc kệ con như thế, ít nhất vào lúc ấy, Sầm Lễ cũng sẽ không gây rắc rối gì cho Ninh gia.”
"Tôi đương nhiên sẽ không lún sâu vào, hơn nữa hiện tại nói mấy lời này cũng còn quá sớm, chờ thêm mấy năm nữa rồi nói sau.” Ninh Tu Viễn có chút không kiên nhẫn,” Giang gia bên kia tôi sẽ tự giải thích rõ ràng, mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, thì đó cũng là chuyện nhà bọn họ, Giang Bách bắt cóc Sầm Lễ, tôi còn chưa tính sổ với Giang gia đâu, bọn họ ngược lại còn dám đánh chủ ý lên người của tôi.”
Hộ sĩ đưa cho hắn một tờ hóa đơn, muốn hắn ký tên vào, Ninh Tu Viễn nói, “Dù sao ba cũng chỉ cần biết một thời gian nữa sẽ được ôm cháu nội của ba.”
Nhắc tới đề tài này, thái độ Ninh Kỳ cũng không còn cứng nhắc như trước,” chuyện do con gây ra, tự xử lý cho tốt đi, còn Sầm Lễ, trước mắt ta cũng sẽ không để người Giang gia động đến nó.”
“...”Nghe thấy mấy lời này, Ninh Tu Viễn có chút không vui, nếu Sầm Lễ sinh con xong, Ninh Kỳ định sẽ làm gì cậu?
Tuy rằng không muốn chính miệng thừa nhận, nhưng hắn đã sớm coi Sầm Lễ trở thành bạn đời tương lai của mình.
Ninh Tu Viễn trở lại phòng bệnh, động tác rất nhẹ nhàng chậm rãi đỡ lấy Sầm Lễ từ trên giường, rồi sau đó lại giúp Sầm Lễ thay quần áo.
Toàn bộ quá trình Sầm Lễ đều như một con búp bê sứ, mặc hắn đùa nghịch.
Ninh Tu Viễn nói, "Cậu không muốn có một gia đình hoàn chỉnh sao? Chờ đứa bé được sinh ra, chúng ta sẽ ở bên nhau."
Những lời này không phải đang trưng cầu ý kiến của đối phương, mà đã sớm đưa ra quyết định chắc như đinh đóng cột.
“Con sẽ ngày ngày ở bên cậu.” Ninh Tu Viễn lại nói.
Hắn tự nhận rằng, mình đã thoái nhượng rất nhiều, nên sẽ khiến Sầm Lễ cảm thấy vừa lòng.
“Tôi trèo cao không nổi.” Sầm Lễ mở miệng nói.
“...”Ninh Tu Viễn sắc mặc sượng cứng, coi như không nghe thấy những lời này, lại nói,” đừng đùa, nếu cậu không muốn ở nhà chăm con, tôi sẽ thuê một đám người hầu tới, hoặc là đưa con đến nhà cũ để chăm sóc.”
Ninh Tu Viễn sợ mình nói quá ít, cũng không quản Sầm Lễ có đáp lời hắn hay không.
Việc hiện tại quan trọng nhất, chính là buộc chặt người này bên mình.
Có lẽ là biết kí ức của Sầm Lễ về căn biệt thự kia không tốt đẹp gì, tuy rằng đã đưa Giang Ngôn đi, nhưng Ninh Tu Viễn vẫn mang Sầm Lễ tới ngôi nhà ở vùng ngoại ô, chung quanh không có nhiều nhà lắm, khung cảnh rất bình yên, thích hợp điều dưỡng thân thể.
Căn nhà này, cũng là hắn mua cho Sầm Lễ.
Hắn mua nó trên danh nghĩa của Sầm Lễ, trao lại giấy tờ bất động sản cho cậu.
Bao nhiêu người phấn đấu cả đời, cũng không cách nào mua cho riêng mình nổi một căn nhà, Sầm Lễ chỉ mới hơn hai mươi tuổi, trong tay đã sở hữu một nơi ở xa hoa như vậy, nhà là nơi khiến chúng ta cảm thấy an tâm nhất mỗi khi được trở về.
Sầm Lễ nhìn lướt qua một lượt, hỏi,"Tại sao lại mua nó cho tôi?”
Giọng điệu Ninh Tu Viễn không còn lạnh lẽo như xưa, hắn nói,” không thích sao?”
Sầm Lễ nhẹ nhàng cười, cảnh này thu vào trong mắt Ninh Tu Viễn, thật sự lay động lòng người.
Để tránh Sầm Lễ sẽ tự ý rời đi, Ninh Tu Viễn đã sớm tịch thu điện thoại của cậu, càng đừng nói đến đó là đồ Hàn Kham mua cho Sầm Lễ.
Hắn không phái người trông coi Sầm Lễ, chỉ là dùng một đoạn