Ninh Tu Viễn nghĩ đến viễn cảnh ấy vui sướng không thôi, sau khi bé con chào đời, rất nhanh tới cuối năm, năm tư đại học sẽ bắt đầu kì thực tập, đến lúc đó hắn sẽ về công ty sản nghiệp của Ninh gia tiếp nhận công việc.
Con người ta ở bên ngoài tìm thú vui, lâu dần cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, đối với mấy thiếu niên ở quán bar kia, hắn sớm đã không còn hứng thú nữa rồi.
Đây là một loại tâm lý rất quái dị, có lẽ là bởi vì không chiếm được, mới càng khao khát người này toàn toàn thuộc về mình.
Tiếng xích sắt vang khắp phòng, nhiệt độ chung quanh cũng dần tăng lên.
Ninh Tu Viễn sợ đè vào bụng Sầm Lễ, hắn lật người cậu lại, để Sầm Lễ chôn mặt vào gối mềm, rồi sau đó cầm thêm cái gối khác, lót dưới bụng cậu.
Hắn cong hạ thân, một bàn tay còn không an phận vuốt ve ngực Sầm Lễ, rồi sau đó thong thả hôn lướt sống lưng cậu Sầm Lễ, không hề giống như trước kia dồn dập chiếm hữu.
Loại thời điểm này, người bình thường rất dễ động tình, giọng hắn khàn khàn gọi, “Sầm Lễ.” giống như chỉ cần kêu tên đối phương, người kia sẽ thuộc về hắn.
Má trái Sần Lễ kề sát drap giường, đôi mắt phủ kín một tầng hơi nước, nhắm hai mắt lại, nước mắt sẽ rơi xuống.
Bởi vì đang trong giai đoạn mang thai, thân thể càng thêm mẫn cảm, Sầm Lễ run rẩy.
Ninh Tu Viễn hỏi, “Làm sao vậy?”
“...”Sầm Lễ hé miệng, nhưng không đáp lại.
Ninh Tu Viễn chỉ hỏi theo bản năng, nhưng cũng không làm tới cùng.
Loại cảm giác sung sướng cực độ này, bất luận kẻ nào đều không thể thay thế, có lẽ từ lần đầu tiên hắn xâm phạm thân thể người này, hắn đã bị cơ thể Sầm Lễ mê hoặc.
Tiếng khóc vừa nhẹ kèm theo tiếng thở dốc càng khiến dục vọng hắn sôi sục, Ninh Tu Viễn cúi người xuống, ngực dán sát vào lưng Sầm Lễ, trên cổ bị cắn ra toàn vết xanh tím, ở trên làn da trắng nõn ấy lại càng nóng mắt.
Lát sau hắn mới thấy khóe mắt Sầm Lễ đẫm lễ, Ninh Tu Viễn liền hôn lên những giọt nước mắt ấy.
Trên mặt hắn tràn đầy thỏa mãn cũng sự sung sướng, cũng không hỏi Sầm Lễ vì sao lại khóc, dù sao cũng có rất nhiều lần khi hai người đang thân mật, Sầm Lễ đều sẽ như vậy.
Ngón tay đặt ở ngực bị dính ướt, ánh mắt Sầm Lễ lộ ra vài phần sợ hãi, tựa hồ muốn đẩy hắn ra,” đừng, đừng chạm vào..."
Cậu sợ rằng mình sẽ trở thành nam không ra nam, nữ không ra nữ, nhưng Ninh Tu Viễn lại không dừng lại động tác, ở bên tai cậu nói,” đây là đang dần phát triển thành cơ thể mẹ.”
”...”Sầm Lễ hai mắt mờ mịt nhìn người trước mặt, trong đầu giống như có thứ gì đó rất đáng sợ hiện ra, rõ ràng là một thằng đàn ông, lại bị người khác dùng từ để hình dung phụ nữ mà ví dụ, điều này khiến cậu càng thêm căm ghét bản thân mình.
Mặc dù trong nhà không có gương, nhưng cậ cũng có thể đoán được bộ dáng hiện tại của bản thân.
Quái vật, dị dạng, xấu xí.
Người biến cậu trở thành như vậy, vẫn như cũ đang tìm khoái lạc trên cơ thể mình.
Cậu cũng không ngăn đối phương lại, phản kháng hay không phản kháng, kết cục vẫn chỉ có một, Ninh Tu Viễn luôn có biện pháp khiến cậu sống không được yên ổn.
Sau khi kết thúc, Ninh Tu Viễn bế cậu lên.
Thấy thần sắc kinh ngạc của cậu, Ninh Tu Viễn ôn thanh nói, "Rửa sạch đã rồi hẵng ngủ, bằng không sẽ ảnh hưởng không tốt tới bé con trong bụng.”
“...”
Lại là đứa nhỏ trong bụng.
Bất quá dù sao cũng phải giữ chặt người, khiến người này vĩnh viễn không quên được hắn.
Đêm đã khuya, Ninh Tu Viễn nhìn người thanh niên dịu ngoan nằm trong lòng hắn, trong lòng dấy lên loại cảm xúc thỏa mãn không nói nên lời, có lẽ bọn họ trông giống người một nhà hơn.
Ninh Tu Viễn mở miệng nói, “Nếu trước kia cậu cũng ngoan như vậy.”
“...” Ngoan sao? Đại khái thứ hắn ta muốn, là một sủng vật ngoan ngoãn biết nghe lời.
Từ sau khi đưa Giang Ngôn về lại Giang gia, Ninh Tu Viễn cũng rất ít gặp Giang Ngôn.
Chiều nay hắn không có tiết, từ trong phòng học đi ra ngoài, liền có người đứng bên cạnh hắn nói,” kia không phải Giang Ngôn sao? A Viễn, hai người thật sự đã chia tay?”
Ninh Tu Viễn nâng mắt lên, thấy Giang Ngôn đang chờ ngoài hành lang, không biết đã chờ hắn bao lâu rồi, một đoạn thời gian không gặp, sắc mặt Giang Ngôn kém đi rất nhiều, chẳng qua trên mặt vẫn là nụ cười khéo léo lấy lòng.
“A Viễn, chút nữa anh rảnh không? Em muốn nói chuyện với anh.” Giang Ngôn nói.
”Ừ.” Ninh Tu Viễn lên tiếng, đối với