Nhóc con rất khỏe mạnh, cân nặng cũng đạt tiêu chuẩn, không cần phải ở trong lồng ấp.
Ninh Tu Viễn nghĩ, khó trách Sầm Lễ vẫn luôn không có tí thịt nào, bụng lại nhô lên rõ ràng như vậy, bao nhiêu dinh dưỡng đều bị nhóc con kia hấp thụ hết.
Ôm ở trong tay cũng rất nặng, không có ý thức há miệng thở dốc, phun nước miếng phì phì, hắn thế nhưng không cản thấy bẩn chút nào, trong lòng tràn đầy niềm vui sướng của một người mới lên chức bố.
Mấy bé con mới sinh ra đều đồng một dạng, nhìn sẽ không biết giống ai, nhưng hắn cảm thấy, nhóc con giống hắn hơn chút, bất quá tính tình không nên giống như hắn, nếu là bé gái, lớn lên sẽ tương đối giống Sầm Lễ……
Hộ sĩ ôm bé đi lau rửa chút, một hai cái giờ nữa, là có thể cho ăn, hộ sĩ kiến nghị tốt nhất vẫn nên cho bảo bảo ăn sữa mẹ, bởi vì sữa mẹ sẽ cung cấp nhiều chất dinh dưỡng hơn.
Sầm Lễ cả người lâm vào hôn mê, một lần nữa tỉnh lại, mọi chuyện đã kết thúc, chỉ cảm thấy cả người vô cùng đau đớn, như có con dao gọt từng thớ thịt ra vậy, thẳng đến khi máu chảy đầm đìa.
Cậu thoáng rủ mí mắt, không còn thấy phần bụng dị dạng nhô lên, chỉ là dù hơi cử động người một chút, cậu cảm thấy cả người đau đớn.
Ánh mắt dại ra, trong phút chốc vẫn chưa phản ứng được mình đang ở nơi nào.
Bạch Thành Úc tiến vào phòng bệnh, thấy Sầm Lễ đã tỉnh, nói,”Vừa sinh xong đều như vậy, qua hai ngày là có thể xuống giường, bất quá cũng không thể hoạt động quá mạnh, sau khi xuất viện nên chú ý tới thân thể nhiều hơn, không thể chạm vào nước lạnh.”
“...”Sầm Lễ lúc này mới chậm rãi nhớ lại, cậu đang ở bệnh viện, mấy ngày trước ngày dự sinh, Ninh Tu Viễn luôn túc trực ở bệnh viện.
”Là một bé trai, nặng 3.2 kg cậu có muốn nhìn qua nhóc con kia một chút không?” Hộ sĩ đứng bên cạnh Bạch Thành Úc hỏi, sau cùng thì vẫn sẽ giống các bà mẹ khác.
Sau khi sinh con xong, đều sẽ muốn ngắm nhìn con mình một chút, như vậy mới có thể thấy được sự đáng giá.
Tuy rằng trường hợp của Sầm Lễ, có chút đặc thù.
Sầm Lễ lại không phản ứng.
Tiểu hộ sĩ cắn cắn môi, tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng bị Bạch Thành Úc ngăn cản.
Phần lớn phụ nữ sau khi sinh, đều sẽ mắc chứng trần cảm, Bạch Thành Úc nói,” Đợi qua thời gian ở cữ, cậu có thể tới nơi khác thả lỏng một chút, tôi đã nói với Ninh Tu Viễn, hắn cũng đồng ý.”
Sầm Lễ khóe miệng nhạt ý cười, "Được.”
Cậu không muốn Bạch Thành Lúc phải lo lắng vì cậu, ai đối tốt với cậu, ai đối xử không tốt, trong lòng cậu đều hiểu rõ.
Mới sinh con xong, sắc mặt cũng tái nhợt dọa người, không bao lâu sau Sầm Lễ đã cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Sau khi bé con chào đời, Ninh Tu Viễn liền gọi điện cho Ninh Kỳ, nói cho Ninh Kỳ biết Sầm Lễ sinh được con trai, các bậc ông chú thế hệ trước vẫn luôn giữ lối suy nghĩ bảo thủ, cảm thấy chỉ có con trai mới có thể kế thừa gia nghiệp, nghe được tin tức này, Ninh Kỳ không bao lâu đã tới bệnh viện.
Cực kì hoà thuận vui vẻ.
Chuẩn bị cho bảo bảo một cái giường chuyên biệt, bảo bảo ăn xong liền ngủ, thoạt nhìn nho nhỏ xinh xinh, làn da hồng phấn.
Ninh Kỳ sắc mặt hòa ái, rốt cuộc vẫn là tôn tử của ông, ông vốn nghĩ rằng Ninh Tu Viễn ham chơi tùy hứng, phải đợi rất lâu nữa mới được ôm cháu, hiện tại, ông ta rất vui sướng.
“Đã đặt tên cho thằng bé chưa?” Ninh Kỳ hỏi.
“Chưa, chờ Sầm Lễ tỉnh lại, hỏi qua ý kiến cậu ấy một chút.”
“Ừ.” Lúc này, Ninh Kỳ đối với Sầm Lễ, ngược lại cũng không còn bất mãn như trước.
Qua mấy ngày, thân thể Sầm Lễ cải thiện hơn chút, ngực trướng lên rất đau, tuy rằng nhìn không ra điểm khác thường, nhưng nếu vén áo lên, là có thể cảm giác rõ ràng sự khác biệt giữa nam và nữ.
Áo vẫn luôn bị sữa chảy ra thấm ướt, nhưng Sầm Lễ vẫn không muốn cho con bú.
Bảo bảo nằm bên cạnh đói khóc không ngừng, Sầm Lễ thậm chí một cái liếc mặt dư thừa, cũng không muốn nhìn tới.
Ninh Tu Viễn đi ra ngoài pha sữa bột, thấy Sầm Lễ không thèm quan tâm tới con, có chút bực bội.
Trẻ nhỏ mới sinh, bú sữa mẹ là tốt nhất, nhưng Sầm Lễ không muốn, Ninh Tu Viễn cũng không nói gì nữa, nhưng rốt cuộc vẫn là cốt nhục của mình, làm sao lại để con nằm bên cạnh, không thèm quan tâm.
Ninh Tu Viễn để bình