Cụ thể, Ninh Tu Viễn lại không nói ra.
Hắn không phải là người luôn đem yêu thích treo bên miệng, quan niệm từ xưa của hắn là thích một người thực sự rất lãng phí sức lực, nhìn thấy người khác vì yêu mà muốn chết muốn sống, hắn cảm thấy rất không đáng giá, cả đời này hắn đều không cần tình yêu.
Muốn sống cùng Sầm Lễ với thích Sầm Lễ cũng không thể đánh đồng với nhau.
Hắn giúp Sầm Lễ chỉnh lại quần áo, phát hiện đôi mắt đen nhánh của Sầm Lễ đang nhìn hắn.
Ninh Tu Viễn nhíu mày nói, "Đừng hỏi linh tinh, việc này chả có ý nghĩa gì." Thật ra lúc trước Ninh Tu Viễn chính là một thẳng nam.
Hắn không có hứng thú với đàn ông,chẳng qua là do ở quán bar có người câu dẫn hắn, cũng chỉ là gặp dịp thì chơi.
Sầm Lễ im lặng không nói.
Ninh Tu Viễn lại nói, "Cũng sắp kết hôn rồi đến lúc đó nhà họ Ninh cũng sẽ công nhận cậu, đứa bé cũng sẽ nhận cậu."
Nếu không để bụng, sao có thể sẽ cùng người này kết hôn, bảo bảo nằm cách đó không xa, trong phòng bệnh cũng chỉ có bọn họ, một nhà ba người.
Rất thích ý.
"Được thôi." Sầm Lễ thanh âm rất nhẹ nhàng.
Bộ dáng suy yếu của Sầm Lễ, khiến cho hắn mềm lòng hơn chút, Ninh Tu Viễn nói, "Cậu nghĩ nên đặt tên gì cho con là hay nhất??"
"Không biết." Sầm Lễ nói.
Chút ôn nhu còn sót lại của hắn cũng tan biến, "Vậy cậu ngẫm lại xem, học hành bao nhiêu năm như thế mà một cái tên cũng nghĩ không nổi????."
Đôi mắt của Sầm Lễ đen sậm lại, "Tôi thật sự không biết."
Ninh Tu Viễn bị thái độ này của Sầm Lễ làm cho bực bội, hắn nói, "Muốn cậu nghĩ một cái tên cũng quá khó khăn???" Cũng bởi vì nhóc con là do Sầm Lễ khổ cực sinh ra, Ninh Tu Viễn mới hỏi ý kiến của Sầm Lễ.
Hắn thấy nhà khác sinh con xong, thái độ không giống như cậu, đều là hai người vô cùng hạnh phúc cùng thương lượng đặt tên cho bé con, tên nào dễ nghe, tên nào càng có ý nghĩa, tại sao hắn muốn cùng Sầm Lễ thương lượng lại thành ra như vậy.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Bạch Thành Úc tới để kiểm tra tình trạng thân thể của Sầm Lễ.
Nghe thấy động tĩnh vừa rồi, Bạch Thành Úc sắc mặt ngưng trọng nói, "Ninh Tu Viễn."
"Tôi chưa làm gì cả, tôi chỉ muốn cậu ấy nghĩ tên cho bảo bảo thôi." Ninh Tu Viễn còn có chút ủy khuất.
( Ù uôi, hẳn là ủy khuất)
Phải rất để ý một người, mới có thể đi hỏi ý kiến của người đó, bằng không Ninh Kỳ đã sớm quyết định đặt tên cho con là gì rồi, nào đến lượt Sầm Lễ đưa ra ý kiến, ý tốt của hắn lại nhận được sự lạnh nhạt từ Sầm Lễ.
Sầm Lễ khép hờ đôi mắt.
Ninh Tu Viễn cũng không ở lại phòng bệnh quá lâu, trong công ty còn có chút việc, hắn nhờ người ở lại để chăm sóc cho Sầm Lễ.
Chờ Ninh Tu Viễn đi rồi, Sầm Lễ mới mở mắt.
Bạch Thành Úc rót nước pha thuốc cho Sầm Lễ, nói, "Cảm giác đã tốt chút nào chưa?"
"Vẫn ổn." Sầm Lễ trả lời.
Ninh Tu Viễn không ở đây, Sầm Lễ mới nói nhiều lên hơn một chút, lâu lắm rồi cậu mới có người để nói chuyện cùng, mỗi khi tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, có thể cùng Bạch Thành Úc nói vài câu.
Sầm Lễ nói, "Đã lâu rồi tôi chưa đi thăm mẹ."
Vì mang thai nên cậu không dám ra khỏi cửa, càng đừng nói đến việc đi tới thăm mẹ, vì cậu không muốn mẹ nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.
Chiếc áo lông xám kia, cậu để ở trong tủ quần áo, thường xuyên sẽ lấy ra ngắm nghía một chút.
"Bác gái sẽ không trách cậu, chờ sức khỏe tốt hơn cậu có thể đi thăm dì." Bạch Thành Úc nói.
Sầm Lễ gật đầu, nhìn Bạch Thành Úc nói," bác sĩ Bạch, trong khoảng thời gian này cảm ơn anh đã chăm sóc, tôi vẫn luôn cho rằng ở hiền sẽ gặp lành, chắc chắn anh sẽ hoàn thành được nguyện vọng của tôi."
"..."Lời này nghe có chút kỳ lạ, "Vậy còn cậu thì sao? cậu cũng sẽ gặp được điều tốt lành."
Sầm Lễ lắc lắc đầu, "Đã sớm không còn nữa rồi."
Ban đầu cậu còn sẽ trông cậy vào, chờ ngày nào đó Ninh Tu Viễn chán ghét cậu, cậu còn có thể bắt đầu một cuộc sống mới, có lẽ