Rõ ràng khoảng thời gian trước, bọn họ ở chung cũng coi như hòa hợp, Kiều Nguyên còn theo hắn đến bệnh viện thăm Ninh Mặc.
Ninh Tu Viễn như một con thú bị thuần phục, thoạt nhìn thì hung mãnh vô cùng, trên thực tế, đứng trước mặt người thân cận, đã sớm buông bỏ móng vuốt sắc nhọn.
Hắn không nói một lời, nâng mắt lên nhìn Kiều Nguyên, phát hiện đối phương thật sự rất tức giận, gương mặt trắng nõn ửng hồng, thấp giọng dỗ dành nói, "Đừng tức giận, tôi đưa em về nhà xong sẽ đi ngay."
Kiều Nguyên nghiêng đầu về phía cửa sổ xe, không muốn nhiều lời với hắn.
Ninh Tu Viễn cảm thấy có chút cô đơn, hắn mím mím môi, tựa hồ muốn nói gì đó, rồi lại nghĩ tới thái độ dọc đường đi của Kiều Nguyên, sau đó ngậm miệng, hơi mở cửa sổ xe, cho thoáng khí.
Lúc chạng vạng, thời tiết đã không còn cái nóng nực của ban ngày, hoàng hôn ánh chiều tà, rưới lên màu nắng ấm trên khuôn mặt Kiều Nguyên.
Ninh Tu Viễn thừa dịp đứng đợi đèn đỏ liếc sang nhìn, hắn rất mối độc chiếm người trước mắt này, làm cho cuộc sống của người ấy, nơi chốn đều tràn ngập dấu vết của hắn.
Nhưng hiện tại nghĩ lại cũng thôi.
Khả ngộ bất khả cầu, hắn từ lúc bắt đầu, đã bị loại trừ.
可遇不可求: Khả ngộ bất khả cầu
遇: cơ hội gặp gỡ, 求: cưỡng cầu, miễn cưỡng
Ý nghĩa: Đối với bất cứ điều gì đẹp đẽ trên đời, ta chỉ có thể chờ đợi.
Ta nên biết nắm bắt cơ hội khi nó đến, chữ đừng quá gượng ép cưỡng cầu, nếu không đến cuối cùng cũng chỉ mất đi.
Ninh Tu Viễn dừng xe trước tiểu khu nhà Kiều Nguyên, Kiều Nguyên thích ở nơi xa hoa náo nhiệt, không quá thích ở nơi quá ít người.
Có một gia đình đi ra ngoài mua đồ ăn trở về, trong tay cầm theo túi đựng cá, lúc đi qua Kiều Nguyên, mùi tanh sộc lên, Kiều Nguyên ngửi thấy mùi tanh cổ họng như muốn trào ra thứ gì đó.
Cậu vội vàng chạy đến thùng rác bên cạnh, khó chịu nôn khan, Ninh Tu Viễn lấy một chai nước trong xe đưa cho cậu, "Xúc miệng đi em."
Kiều Nguyên hiện tại cũng không rảnh quan tâm đến hắn, xúc miệng vài lần, vị ghê tởm trong cổ họng, mới vơi đi một chút.
Ninh Tu Viễn đỡ lấy vai cậu, hỏi, "Ổn hơn chưa? Hay tôi đưa em tới bệnh viện kiểm tra một lượt nhé."
Kiều Nguyên nhíu mày, "Không cần."
Thấy hắn còn không đi, Kiều Nguyên đẩy hắn ra, lại nói,"Tôi về đến nhà rồi."
"Nhìn tình trạng sức khỏe của em bây giờ, tôi cũng không yên tâm để em một mình." Ninh Tu Viễn nói.
"..." Kiều Nguyên chưa bao giờ gặp được người nào mặt dày vô sỉ như thế.
Cậu đi một bước, Ninh Tu Viễn cũng đi một bước, cậu ấn thang máy, Ninh Tu Viễn cũng đi theo, thời điểm mở cửa, Ninh Tu Viễn còn đứng nhìn cậu tìm chìa khóa nhà để mở cửa.
"Ninh Tu Viễn, anh định theo tới khi nào?" Kiều Nguyên cũng không hề lịch sử gọi Ninh tổng nữa.
"Tôi chỉ muốn chăm sóc cho em thôi."
"Tôi đã nói không cần, anh còn muốn tôi nhác lại bao lần nữa? Anh là bị