Edit & Beta: Đòe
Ninh Tu Viễn lại không cảm thấy đau, chỉ ôm Kiều Nguyên vào trong ngực, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nhau, người Kiều Nguyên lạnh toát, làm hắn nghĩ đến trước kia Sầm Lễ cũng lạnh toát người như vậy, cho dù hắn có ôm người kia chặt chẽ kín kẽ thế nào, cũng không thể bớt lạnh được.
Rõ ràng không thân quen gì Ninh Tu Viễn, gặp mặt nhau cũng không nhiều, nhưng vì sao, lại hận thấy xương người này, thấy đối phương bị thương, ngược lại còn sinh ra cảm giác thỏa mãn.
Kiều Nguyên như mất đi lý trí, hai mắt cậu đỏ bừng, nhìn người đàn ông trước mặt.
Ninh Tu Viễn dỗ dành cậu nói, "Không muốn tới bệnh viện, chúng ta sẽ không đi nữa, đợi một lúc nữa sẽ tốt hơn, nếu em muốn ăn gì đó có thể nói với tôi."
Túi hoa quả vừa mới mua ở tiệm, Ninh Tu Viễn để ở trên bàn.
Lúc cậu không muốn ăn, là ai đã nắm chặt cầm cậu, đổ thẳng thức ăn vào miệng, cậu bị sặc ho khan không ngừng, đối phương lại không có ý định buông tha cho cậu, thẳng đến khi cậu tự ăn mới thôi.
Ký ức của Kiều Nguyên có chút rối loạn.
Gần đây cảm xúc của cậu không được ổn định, Ninh Tu Viễn xuất hiện, như chất kích thích, áp lực trong khoảng thời gian này, bộc phát ra.
Kiều Nguyên đôi mắt đỏ lên, thấy Ninh Tu Viễn tựa sát cậu, cầm lấy gối ôm trên sô pha, đập hắn.
Ninh Tu Viễn cũng không lên tiếng, mặc cho đối phương phát tiết cơn giận lên hắn.
Thẳng đến Kiều Nguyên vớ lấy ấm trà trên bàn, chuẩn bị phang lên đầu hắn, Ninh Tu Viễn mới đoạt lại chiếc ấm.
Làm bằng inox....!Bên trong ấm còn hơn nửa nước trà chưa uống.
Kiều Nguyên đối với hắn, thật sự không định hạ thủ lưu tình, trong ngoài không đồng nhất, thấy cái gì, đều muốn vớ lấy để phang hắn.
"Em cứ như vậy, Ninh Mặc sẽ không còn cha..." Ninh Tu Viễn nói.
"..." Nghe thấy tên Ninh Mặc, Kiều Nguyên dừng động tác lại, cậu đã từng gặp qua đứa bé kia, mặt thịt bánh bao, rất khó để bế nhóc con, nhưng lại rất ngoan, còn chưa đến hai tuổi, đã biết dành cho cậu thứ tốt nhất bé con có.
Thừa dịp Kiều Nguyên bình tĩnh lại, Ninh Tu Viễn cầm lấy gối ôm, nhét vào tay Kiều Nguyên.
Ròng ròng nhỏ trên mặt đất, đẫm máu đỏ tươi, miệng vết thương trên cánh tay Ninh Tu Viễn, cũng không rảnh để đi xử lý, lông mi Kiều Nguyên nhẹ nhàng run rẩy, lại mím chặt môi, đôi mắt đen lánh vẫn luôn nhìn hắn.
Ninh Tu Viễn thấy Kiều Nguyên yên tĩnh lại, rút lấy tờ giấy, lau đi hai hàng nước mắt cho cậu.
Hắn cũng không biết, Kiều Nguyên có nghe thấy lời hắn đang nói không.
"Tôi thật sự rất thích em, từ nay về sau, bên cạnh cũng sẽ chỉ có mình em.
Quá khứ khiến tôi rối rắm, là do tôi không tốt.
Em có thể đánh có thể chửi mắng tôi, nhưng xin em đừng lạnh lùng với tôi."
Giọng nói nghẹn ngào, Kiều Nguyên lập tức cầm gối ôm trong tay, đập hắn.
Ninh Tu Viễn mặc kệ để Kiều Nguyên phát tiết, một lúc sau, Kiều Nguyên đã thấm mệt, khép hờ mắt, như lâm vào ngủ say.
Không gian tĩnh lặng, Ninh Tu Viễn cũng không nhúc nhích, sợ sẽ đánh thức Kiều Nguyên.
Trong yên lặng, đột nhiên vang lên tiếng