Edit & Beta : Đoè
Nói thì nói như vậy, nhưng hành động của Kiều Nguyên đã gián tiếp thay cho câu trả lời của cậu.
.....Cậu có thật sự phải lòng hắn?
Ninh Tu Viễn không dám đặt câu hỏi, hắn sợ những gì Kiều Nguyên nói rất từ miệng sẽ là lời phủ định.
Kỹ thuật hôn của Kiều Nguyên rất ấn tượng, không hẳn là hôn mà chỉ đơn giản là môi hai người chạm vào nhau, như không biết tiếp theo nên làm gì.
Vẻ mặt Kiều Nguyên nghiêm túc, buông hắn ra.
"Kiều Nguyên." Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Cái gì?"
"Chỉ muốn chắc chắn rằng người đàn ở trước mặt anh đây là em."
Câu trả lời có vẻ ngu ngốc, không thể nào cảm nhận được vẻ nghiêm túc thường ngày của đối phương khi ở công ty, và sự thờ ơ lạnh nhạt với người ngoài.
Bởi vì vài lời nói của của Kiều Nguyên, khiến cho Ninh Tu Viễn vẫn có cảm giác nguy cơ, cho nên hắn sẽ báo trước cho Kiều Nguyên biết ngay sau khi tan sở, dù là trong công việc hay trong cuộc sống hàng ngày, phàm là người có ý đồ muốn lôi kéo làm quen với hắn, hắn sẽ cho đối phương biết thế nào là phép tắc xã giao.
Người đàn ông lần trước hắn gặp ở trong công ty Kiều Nguyên, đã làm Kiều Nguyên tức giận phớt lờ hắn cả tháng trời, Ninh Tu Viễn lòng mang thù "gửi gắm" một vài thiếu niên trẻ đẹp đến kim chủ của cậu ta, gián tiếp khiến cho cậu ta mất việc.
Từ trước tới giờ Ninh Tu Viễn vẫn luôn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, đối với người ngoài không một chút lưu tình nào, duy chỉ khi ở trước mặt Kiều Nguyên, hắn lại ân cần chăm sóc không khác gì một bảo mẫu.
Ninh Tu Viễn ngược lại cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về mình, dù sao chỉ cần đối xử thật tốt với bà xã của mình là được.
Cho nên Kiều Nguyên muốn hắn cởi quần áo, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo lời Kiều Nguyên, cởi sạch từ trong ra ngoài.
Ánh mắt Kiều Nguyên nhìn cơ ngực rắn chắc, nhướn mày, vươn tay nhéo một cái.
Ninh Tu Viễn khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, giống như một thiếu niên trong sáng đang chờ người đến "bắt nạt", "....Anh còn một chỗ sờ còn tốt hơn thế."
Mặt Kiều Nguyên đỏ bừng.
Ninh Tu Viễn nắm lấy tay Kiều Nguyên đặt lên bụng mình, cơ bắp tám múi, cho dù cong eo cũng không nhìn ra chút mỡ thừa nào.
Sắc hồng đỏ trên mặt Kiều Nguyên phai nhạt chút.
Vì.....Ninh Tu Viễn gần sát như vậy, cũng đâu thể trách cậu được.
Kiều Nguyên cau mày, "Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống anh, thích được sờ loạn khắp người như vậy."
Ninh Tu Viễn buông tay đang nắm Kiều Nguyên ra, chỉ thả lỏng ra chút thôi, tay Kiều Nguyên không hề cử động, ngược lại là khẽ sờ sờ bụng hắn, phát hiện ánh mắt dò hỏi của hắn, vội vàng rụt tay lại, nói, " Là anh nắm tay em đặt vào đó mà."
"...Dạ, là anh." Ninh Tu Viễn đáp.
...Sắc mặt Kiều Nguyên càng thêm lạnh lùng.
Có vẻ như vì quá mức khẩn trương, cho nên giọng điệu trở nên ngượng ngùng, "Anh tự nằm xuống đi."
Ninh Tu Viễn ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống, dù sao Kiều Nguyên chỉ chủ động vài lần, hắn không thể làm cho cậu sợ được.
Là sự trắng trong và tinh khiết, vì vậy cho nên hắn mới nhìn thấy cậu qua đám đông.
Hắn thật sự rất yêu người này.
Kiều Nguyên đang mải cởi quần áo, cho dù là cậu chủ động, nhưng nó giống như một phản ứng sinh lý tự nhiên, cậu không thể nào mặt dày vô sỉ như Ninh Tu Viễn bên dưới không mặc gì ngồi trên người hắn.
Ninh Tu Viễn miệng khô lưỡi đắng, hầu kết lăn lộn,"Được rồi, anh xin lỗi."
Kiều Nguyên sa sầm mặt mày.
Lo lắng Kiều Nguyên sẽ thôi không làm nữa, Ninh Tu Viễn giải thích nói, "Không biết vì sao, mỗi lần anh nhìn em tiếp xúc thân mật, chỉ cần hơi gần em một chút thôi..." dường như Kiều Nguyên đang nghĩ đến cái gì đó, hỏi một câu,"Dù là như vậy, em sợ rằng nếu là ai đó khác anh cũng không nhịn nổi."
"Thật sự không có!" Ninh Tu Viễn lập tức phủ nhận,"Chỉ khi nhìn em, anh mới như vậy." Khoé môi Kiều Nguyên khẽ nở một nụ cười nhẹ.
Ninh Tu Viễn thấp giọng ho một tiếng, "Trước kia là do anh không hiểu chuyện, nhưng cùng lắm cũng chỉ là chơi đùa với kẻ khác, không nghĩ đến chuyện sâu xa, thật ra lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã muốn ngủ cùng em rồi."
"Lúc đó là kỳ tập huấn quân sự, tình cờ hai ta lại học chung lớp, em còn nhớ không? Khi ấy huấn luyện viên bảo chúng ta chia thành hai nhóm tản ra tránh nắng, anh đứng đối diện với em, phát hiện em là người trắng nhất trong đám người đó."
"Khi đó."
"Ừ." Ninh Tu Viễn gật đầu.
Vẻ mặt Kiều Nguyên sa sầm, cậu không nghĩ rằng Ninh Tu Viễn nhớ thương mình từ sớm như vậy, sau đó thậm chí cậu còn ra những chuyện ngu ngốc như sửa đổi thói quen cho hắn.
"Anh có cảm giác như mình được Nguyệt Lão dắt nối tơ hồng, không thể mắt khỏi em, sau đó thì qua lại với mấy kẻ nhàm chán kia, thường xuyên so sánh họ nước da không trắng bằng em, dáng vẻ cũng không đẹp như em, thành tích học tập thì thua kém hẳn, rất bết bát."
Kiều Nguyên cười lạnh một tiếng.
Ngay lúc đó nếu như cậu biết tâm tư của Ninh Tu Viễn, cậu nhất định sẽ tránh xa hắn, thậm chí còn xin giáo viên cho chuyển lớp ngay lập tức, chuyển trường cũng hoàn toàn có thể.
Ninh Tu Viễn che giấu rất khá, sau đó còn có mấy lần tiếp xúc bắt chuyện với cậu, chẳng trách cậu luôn có cảm giác khi đi chung với hắn, đối phương luôn thích nhìn chằm chằm vào mình.
Hiện tại không biết vì sao, nhưng tâm trạng thay đổi rất nhiều, sau khi nghe được những lời giãi bày của Ninh Tu Viễn, cảm giác khó chịu giữa những câu hỏi đã dịu đi một chút.
Kiều Nguyên thường xuyên nghĩ rằng bản thân chưa từng yêu đương, nhưng lại có thể ở bên Ninh Tu Viễn, một tay tình trường lão luyện, đặc biệt là khi cậu chứng kiến cảnh Ninh Tu Viễn trốn học và đi hẹn hò với những người khác, lại còn bỏ luôn cả tiết tự học buổi