Edit + beta : Bella
.....................................................................
Mấy ngày trước còn cố ý chạy đi tìm hắn vậy mà hiện tại đã lại cùng nam nhân khác ở một chỗ.
Dư Giản nói làm thư ký cho người ta chắc chắn là loại thư ký kia rồi.
Trên mu bàn tay Dư Giản vẫn còn đang cắm kim truyền dịch, vừa muốn bước từ giường xuống liền bị Lục Việt ngăn lại, đối Hàn Kham nói.
" Anh đến thăm Dư Giản sao? Vậy anh có biết Dư Giản bị thế này là do tên khốn nào gây ra không? Cậu ấy nằm viện gần 1 tuần lễ, chỉ sợ là nếu như không có tôi thì chẳng biết sẽ tỉnh lại lúc nào! "
Hàn Kham nhíu chặt lông mày.
Hắn nhớ lúc mình đưa Dư Giản đến bệnh viện, tình huống cũng không nghiêm trọng lắm.
Chỉ là chảy chút máu mà thôi! Trước đó hắn từng thấy Dư Giản bị thương, không phải lần 1 lần 2.
Nhưng cũng đâu có chuyện gì xảy ra.
Lục Việt cười một tiếng.
" A! Thật không biết là tên khốn nào mà không biết thương hoa tiếc ngọc!? Nếu mà là tôi, thì dù có đem người ta làm đến mức phải nhập viện thì cũng sẽ không vô trách nhiệm thế này! "
Nghe Lục Việt nói vậy, khuôn mặt Dư Giản càng trắng bệch thêm, liền vội vàng nói.
" Anh....!Anh đừng có nói lung tung! "
Thanh âm cậu rất nhẹ.
Chẳng hề quan tâm đến tình trạng hiện tại của bản thân.
Liền vội vàng từ trên giường đi xuống, kim truyền trên mu bàn tay rơi ra, một lượng máu cứ như vậy theo khẽ hở chạy ra ngoài.
Lục Việt thấy vậy vội nói.
" Được rồi! Được rồi! Tôi không nói! Cậu mau ở yên một chỗ đi, để tôi đi gọi y tá! "
Hàn Kham lạnh lùng nhìn qua Dư Giản, thanh âm đáng ngắt nói.
" Tên này cũng không tệ đi! "
Dư Giản nghe không hiểu hàm ý trong lời của Hàn Kham, chậm nói.
" Anh ta bình thường rất tốt...!Chỉ có đôi khi là hay nói lung tung thôi! "
Hàn Kham sắc mặt hung ác.
" Vậy thì vì cái gì mà cậu còn tới tìm tôi? Hay là một mình hắn thì không đủ làm cho cậu thoả mãn?! "
...
Nghe Hàn Kham nói như vậy, trái tim Dư Giản như bị bóp nghẹn, hít thở không thông, sững sờ nhìn sắc mặt hắn.
Trên mặt cậu đều là sự bi thương.
Dư Giản biết bản thân chỉ có thể đơn phương nam nhân.
Nhưng nghe trực tiếp nam nhân nói những lời này cậu vẫn là cơ hồ không hiểu được.
Trái tim như bị đâm một nhát.
Qua nhiều năm như thế
đại khái cậu cũng hiểu được lời mà Hàn Kham nói là có ý gì.
Hàn Kham cười lạnh.
" Cậu là muốn một tay cầm hai phần tiền lương? "
...!Dư Giản chưa từng nghĩ là sẽ lấy được gì đó từ chỗ Hàn Kham.
Chỉ hy vọng hắn sẽ không khó chịu mỗi khi thấy cậu nữa.
Sẽ đối với cậu như đối với người khác là được rồi.
Có lẽ là do quá khó chịu, trong nhất thời không biết phải nói cái gì.
Lát sau Lục Việt đem theo y tá đến.
Y tá lần nữa đổi lại túi nước truyền, rồi lại giúp Dư Giản chỉnh lại kim truyền dịch.
Y tá đến là một cô gái trẻ, biết được sự tình của Dư Giản không kiêng nể lặp đi lặp lại, phải chiếu cố bệnh nhân thật tốt, vừa mới tỉnh lại không bao lâu, chẳng lẽ lại muốn vì mất máu quá nhiều mà lâm vào hôn mê sâu?
Dư Giản mắc chứng máu khó đông.
Dù là vết thương rất nhỏ nhưng chẳng khác gì cái vòi nước, nếu không khóa chặt mà chừa lại một khe nhỏ thì qua ngày hôm sau liền có một chậu nước đầy.
Cũng may là Hàn Kham đưa Dư Giản đến bệnh viện kịp thời.
Nhanh chóng sơ cứu mới khiến cho máu chập chạp ngưng lại.
Lục Việt rất tự giác nhận lấy phê bình.
Hàn Kham ở một bên thấy Lục Việt đối với Dư Giản một hai ân cần liền không hiểu sao chướng mắt cực kỳ.
Nghĩ đến ánh mắt Dư Giản lúc nào cũng đặt trên người hắn, bất luận là hắn đi đến đâu đều có thể dễ dàng nhìn thấy thân ảnh cậu.
Mặc dù lúc nào cũng đều là chán ghét nhưng chỉ cần quay đầu là vẫn có thể thấy được cậu ở phía sau.
Sau khi Lục Việt xuất hiện, sự chú ý của Dư Giản đối với hắn liền có sự giãn đoạn.
Trong lòng liền không vui.
Điện thoại của Lục Việt vang lên.
Đại khái là bởi vì hắn bỏ bê công việc quá lâu, lão gia tử biết được liền gọi điện tới giáo huấn hắn.
Chờ Lục Việt cúp điện thoại, Dư Giản nhẹ giọng nói.
" Anh cứ về làm việc đi! Tôi sẽ tự chiếu cố tốt bản thân mình! "
Sợ lại gây phiền phức cho người khác, cậu cũng không biết Lục Việt đã ở đây bao nhiêu ngày, chỉ nghĩ là hôm nay hắn vừa mới tới.
Để tránh cho Dư Giản cảm thấy không ổn Lục Việt cũng chỉ nói là gần đây nhàn rỗi nên tiện đường đến bồi cậu chơi.
Lão gia tử gọi điện thoại nói muốn hắn trở về một chuyến.
Lại nhìn qua Hàn Kham, thần sắc có chút do dự.
Dư Giản lại nói.
" Ở đây còn có...!Anh ấy.
Anh không cần phải lo lắng cho tôi đâu! "
Lục Việt cười cười.
Dư Giản đúng là cái đồ ngốc không biết nói chuyện, nếu là người khác, chỉ sợ là phải càu nhàu vì câu nói này.
Trước khi đi còn cố ý nói với Hàn Kham.
" Nếu không thích thì trực tiếp cho cậu ấy hết hy vọng đi! Đau dài không bằng đau ngắn mà.
Anh cũng nên lập gia đình đi là vừa rồi! "
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Qua ngần ấy năm ngoại trừ mẹ ra, Hàn Kham là thân duy nhất của cậu.
Muốn hắn giúp cậu đi thăm mẹ mình, nhưng lời vừa đến miệng lại ngậm ngùi nuốt trở lại.
Cậu sợ mẹ sẽ lo lắng.
Sau khi tỉnh lại cậu đã gửi cho mẹ tin nhắn nói rằng cậu phải ra ngoài làm việc, không rảnh thời gian nên tạm thời sẽ không đến thăm nàng được.
Kỳ thật Hàn Kham đến bệnh viện thăm cậu khiến cậu rất vui.
Những lời hắn nói vừa rồi tựa hồ với cậu không là gì hết! Lời khó nghe hơn cậu cũng đã nghe qua rồi.
Trái tim chỉ động tình đúng một lần, Dư Giản cũng không biết mình có thể duy trì được bao lâu.
Hàn Kham đi đến trước mặt, trầm giọng nói.
" Cậu đang làm thư ký cho hắn ta? "
Dư Giản nhẹ gật đầu.
" Làm công việc gì? "
Không rõ Hàn Kham vì sao nói như vậy, Dư Giản nói.
" Em cùng anh ta ký hợp đồng....!Phải ở lại công ty của hắn làm việc đủ 10 năm! "
Nếu như kết thúc hợp đồng, cậu cũng không biết phải đi đâu tìm việc làm nữa.
Cậu cũng đã từng đến Hàn thị nhưng là Hàn Kham không chút lưu tình đuổi đi.
Thể trạng