Thẩm Tân há há miệng, sau cùng vẫn là nuốt mấy lời giải thích xuống.“Bé ngoan, hôn một cái cũng sợ, sau này sao có thể cùng anh làm chuyện đó? Hửm?”Câu nói anh vừa nói lúc nãy tua đi tua lại sống động trong đầu anh.Rõ ràng không định làm gì cả, nhưng ghép với câu nói này, đến anh còn không tin.Thấy Thẩm Tân bị bố mình mắng, Khương Mạc vội nói đỡ cho anh: “Bố, bọn con thật sự chỉ hôn một cái mà thôi, cứ cho… cứ cho là muốn làm cái gì, còn… ...còn không phải vẫn chưa kịp làm sao… ..”Khương Ỷ Lan trừng mắt với cô, nhìn Thẩm Tân: “Nghĩ cũng không được nghĩ!”Lại nhìn thấy Khương Mạc mặc áo hai dây với quần siêu ngắn, càng tức, chắc là bị tiểu tử thối này sờ hết rồi đi.“Sao lại mặc thành thế này? Đi thay quần áo khác.”Khương Mạc: “......Tâng.”Thẩm Tân cuối cùng cũng chen vào được một câu: “Đến đây, anh tìm quần áo cho em thay.”Khương Ỷ Lan vốn dĩ định tự mình đi tìm, nhưng ông đi nhiều năm như vậy, không quen thuộc đồ đạc để trong nhà, chỉ có thể giận đùng đùng nhìn Thẩm Tân đưa con gái mình vào phòng ngủ.Hai người đi vào phòng ngủ, Khương Mạc vỗ vỗ ngực thở ra một hơi: “Bố em vẫn doạ người như thế.” Cô nhìn Thẩm Tân, an ủi anh: “Anh đừng sợ, ông ấy chỉ là hung dữ trên miệng mà thôi, thực ra ông ấy rất thích anh.”Thẩm Tân khẽ cười, mở tủ quần áo ra, trong tủ vậy mà treo một nửa là quần áo con gái.Woa, cô còn tưởng bản thân phải mặc quần áo của Thẩm Tân cơ.Anh quét mắt nhìn cô một lượt, thấy biểu tình trên mặt cô vừa kinh ngạc vui mừng vừa thất vọng, xoa xoa đầu cô: “Em tìm một bộ mình thích mặc đi, không có nội y, anh không biết kích cỡ… ....”Dừng lại một chút, anh ghé sát tai cô nói nhỏ: “Nhưng ngày mai có thể bù vào rồi.”“Lại xoa đầu em…..” Cô vốn còn đang càu nhàu, lườm anh một cái, mắng: “Lưu manh.”Sau đó cố ý nói to: “Anh mau ra ngoài đi, đừng có nhìn trộm em thay quần áo.”Khương Ỷ Lan ở bên ngoài lập tức hét lên: “Thẩm Tân! Ra ngoài!”Thẩm Tân : “......”“Đồ xấu xa!”Anh véo véo má cô, sau đó quay người đi ra, còn nhẹ nhàng giúp cô đóng cửa.Nghe thấy giọng bố mình đang giáo huấn Thẩm Tân ở bên ngoài, Khương Mạc đắc ý hừ một tiếng, tìm một chiếc áo phông dáng dài và một chiếc quần bò, cởi váy ra, lúc này cô mới phát hiện miếng dán ngực không biết thiếu một cái từ lúc nào.Mặt cô đỏ lên, nhất định là vừa rồi Thẩm Tân vừa động miệng vừa động tay, không cẩn thận làm rơi mất.Xấu xa, thảo nào dám nói ngày mai có thể bù thêm nội y vào.Ngại ngùng thay sang bộ quần áo vừa chọn, lúc cúi người thay giày cô nhìn thấy ngăn kéo nhỏ ẩn giấu dưới tủ quần áo.Cô chột dạ nhìn ra ngoài cửa, vẫn khóa, ừm..
… cô với Thẩm Tân cũng đã kết hôn rồi, mở ra xem chắc là không vấn đề gì?Cô đỏ mặt, cẩn thận từng tí như ăn trộm kéo tay kéo ra… …Nặng thật!Sợ bị phát hiện, cô chỉ kéo ra một khe hở, ghé mắt vào nhìn, bên trong lấp lánh ánh bạc, vậy mà lại là đầy một ngăn kéo tiền xu.Cộc cộc cộc, có người gõ cửa.Thẩm Tân: “Mạc Mạc, em thay đồ xong chưa?”Cô hồi thần, vội trả lời anh một tiếng, thuận tay với lấy cái túi nhét lễ phục vào.Ngày mai để Nghê Bạt chỉnh lý lại một chút rồi trả cho bên thương hiệu.Cô bước ra ngoài, thuận miệng hỏi một câu: “Bố, mẹ con đâu? Sao bà ấy vẫn chưa về?”Câu này vừa hỏi ra, không khí trong phòng đột nhiên trở lên yên tĩnh.Nụ cười trên mặt Khương Ỷ Lam nhạt dần, nhìn Thẩm Tân: “Con không nói cho con bé biết sao?”Thẩm Tân cụp mắt: “Vẫn chưa kịp nói ạ.”Khương Mạc hết nhìn người này lại nhìn người kia, trong lòng nổi lên sự bất an: “Thẩm Tân nói hai người cùng nhau đi du lịch nước ngoài……”Khương Ỷ Lan bị con gái nhìn đến miệng lưỡi khô đắng, nhàn nhạt nói: “...!… Cũng không sai, bố đem tro cốt của mẹ con đi nước ngoài du lịch, lúc còn sống bà ấy chưa từng được ra nước ngoài, bây giờ cùng bố đi nhìn thế sự..
…”“Gì chứ?”Khương Mạc có chút hoảng, không biết là khóc hay cười: “Rõ ràng Thẩm Tân nói hai người ra nước ngoài du lịch rồi……”Khương Ỷ Lan: “Mẹ con đã đi từ mười năm trước rồi, bà ấy bị thương trong trận động đất, không cứu được…….đi rất thanh thản.”Thẩm Tân không dám nhìn cô, Khương Ỷ Lan nói có quá nhẹ nhàng rồi, trên thực tế lần động đất đó Khương Mạc chỉ bị hôn mê, là mẹ Khương bảo vệ cô dưới thân mình nên cô mới không bị thương, nhưng mẹ Khương lại bị thương không nhẹ, được đưa vào bệnh viện.Khương Ỷ Lan bận chăm sóc vợ, không phát hiện con gái đã bị đổi hồn, anh mặc dù có nghi ngờ nhưng không có bằng chứng.Có một lần Khương Ỷ Lan ra ngoài đóng tiền viện phí, để Khương Mạc đã bị đổi hồn đi chăm sóc mẹ, kết quả quay lại phát hiện vợ mình đã qua đời rồi.Sau khi điều tra camera mới phát hiện, đúng lúc mẹ Khương tỉnh lại, không biết đã nói gì với người phụ nữ kia, đột nhiên trở lên kích động dị thường, ngã từ trên giường xuống đất, đầu kim và ống thở trên người đều rơi ra.Người phụ nữ kia cả mặt khiếp sợ chạy ra ngoài, chạy đến cửa còn quay đầu lại nhìn một cái, thấy mẹ Khương giơ tay ra cầu cứu, cuối cùng vẫy xoay đầu chạy đi.Đợi đến lúc các bác sĩ phát hiện thì người cũng đã đi rồi.Sau đó người phụ nữ đó giải thích là mẹ Khương bị điên, cô ta chạy ra là vì muốn tìm bác sĩ.Sau này anh và Khương Ỷ Lan phân tích tình hình lúc đó, có lẽ sau khi mẹ Khương tỉnh lại phát hiện con gái không bình thường, người phụ nữ đó không ngờ bị bị Khương nhìn ra chân tướng, vì sợ hãi mới chạy ra ngoài.Còn về tại sao không kịp thời thông báo đến y bác sĩ, đoán chừng cô ta ôm suy nghĩ mẹ Khương chết rồi thì không ai biết cô ta là hàng nhái.Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với cô ta, cô ta là loại người sẽ làm như vậy.Sau khi xác định cơ thể Khương Mạc đã đổi hồn, bọn họ không dám rút dây động rừng.Khương Ỷ Lan mang theo tro cốt của vợ rời khỏi nhà, phiêu du khắp nơi, bề ngoài thì nói là do thương tâm quá độ, thực tế là muốn tìm phương pháp trục hồn ra khỏi cơ thể, bởi vì đều đi đến những nơi thâm sơn cùng cốc, mang theo điện thoại cũng không có tác dụng gì, sau này dứt khoát không đem theo nữa, một hai năm mới về một lần, vẫn luôn không có thu hoạch gì.Còn anh thì chọn ở lại bên cạnh “Khương Mạc", quan sát cô ta, canh chừng cô ta… …Cái túi đựng lễ phục trong tay Khương Mạc rơi xuống đất, cô lắc đầu: “Mọi người đang nói cái gì vậy? Rõ ràng Thẩm Tân nói hai người đi du lịch nước ngoài…….”“Khương Mạc, con đừng khóc, bố đã không còn đau lòng nữa rồi, nha?”Cô mới không có khóc!Cô khóc cái gì chứ?“Con không tin, rõ ràng Thẩm Tân nói…….”“Mạc Mạc, mẹ con đã đi rồi, vẫn còn bố ở đây, bố đã về rồi, sau này bố sẽ không đi đâu nữa chỉ ở cạnh con, được không?”Đáng tiếc không cần biết Khương Ỷ Lan nói thế nào, Khương Mạc cũng chỉ nói một câu duy nhất: “Thẩm Tân nói bố mẹ đi du lịch nước ngoài.”Khương Ỷ Lan vừa vội vừa giận vừa đau lòng, đã mấy mươi tuổi đầu rồi, khóe mắt cũng đỏ lên, dậm chân nói: “Thẩm Tân, cháu đến nói với con bé.”Anh cũng không nhẫn tâm nói lần nữa.Khương Mạc vội vàng nhìn anh, muốn khóc nhưng lại cố nhịn xuống: “Thẩm Tân, anh nói là bọn họ đi du lịch nước ngoài.”Giọng cô đáng thương tội nghiệp, dường như đang cầu xin.Thẩm Tân bước đến, lấy ống tay áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, đáp nhẹ một tiếng: “Ừm, mẹ em đi du lịch nước ngoài rồi, vẫn chưa về.”Cô hết khóc lại cười: “Đúng vậy, mẹ em chưa từng ra nước ngoài, để bà ấy chơi thêm vài hôm nữa, đừng giục bà ấy, chơi đủ rồi bà ấy sẽ trở về, bà ấy….bà ấy không nỡ xa em…….”“Ừm, bà ấy không nỡ xa em.” Thẩm Tân tiếp tục giúp cô lau nước mắt.Khương Ỷ Lan quay lưng lại với hai người, đứng một bên