Phương Đằng, thiên tài đệ nhất Vương thành, người xuất sắc trong những người cùng cảnh giới, khi xưa hắn rèn luyện ở bên ngoài, một đối địch hai, đánh bại hai thanh niên Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, Hạ Thiên đi ngang phát hiện dù là kinh nghiệm chiến đấu, hay ý chí võ đạo của Phương Đằng đều rất đáng để đào tạo.
Hạ Thiên nảy sinh ý nghĩ nhận Phương Đằng làm đồ đệ, hắn tức khắc dẫn Phương Đằng về Huyền Lôi phái, kết quả khiến hắn vô cùng hài lòng, Phương Đằng đã đánh bại cường giả lâu năm của Huyền Lôi phái trong trắc thí con đường thí luyện, mặc dù Phương Đằng đối mặt đệ tử Siêu Phàm cảnh đỉnh phong cũng không rơi vào thế yếu.
Hạ Thiên lấy lượng lớn tài nguyên tu luyện cho Phương Đằng, Phương Đằng cũng rất không chịu thua kém, đột phá Siêu Phàm cảnh đỉnh phong trong vòng hai tháng, Hạ Thiên tin rằng, đợi Phương Đằng bước vào Nguyên Thần cảnh sẽ bộc lộ tài năng trong đám đệ tử cũ.
Sau này, có tiềm lực trở thành Vương giả.
Phương Đằng đối mặt võ giả cao hơn mình một tiểu cảnh giới cũng có thể chém giết với người đó mà không rơi vào thế bất lợi, đối chọi với một Tẩy Tủy cảnh như Lục Trần tuyệt đối là gi ết chết chỉ trong phút chốc.
Khi hai người chuẩn bị thi đấu, Hạ Thiên đã quan sát Lục Chính Hằng thật kỹ, không cho Lục Chính Hằng nhúng tay, để Phương Đằng chém giết Lục Trần một cách suôn sẻ.
Nhưng hiện giờ chỉ mới một giây, hắn đã nhìn thấy gì, Phương Đằng bị Lục Trần lăng không đập vỡ nát đầu, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, trong sân chỉ còn lại một thi thể không đầu.
Hạ Thiên trực tiếp sững sờ tại chỗ, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.
Phương Thường Lâm có lòng tin với nhi tử của mình, hắn đã ước ao thấy được dáng vẻ nổi quạu của Lục Chính Hằng, hắn mới nhếch khóe miệng lên cười lạnh lùng, nhưng chưa tới một giây thì nụ cười ở khóe miệng đã cứng đờ.
“Không!”Sau đó, Phương Thường Lâm phát ra giọng nói hết sức đau thương căm giận.
Phương Thường Lâm như thế nào cũng không dám tin nổi, niềm kiêu hãnh trong lòng hắn lại bị giế t chết ngay tại trận như vậy, ngay cả một giây cũng chưa tới, hơn nữa người đánh chết nhi tử thấp hơn hắn cả một đại cảnh giới.
Toàn bộ cấm vệ trong vương cung đang trong trạng thái chấn động.
Điện hạ của bọn họ vượt cảnh giới giết người, hơn nữa còn là với tư thế nghiền ép.
Bọn họ hơi ngẩn ngơ, trong lòng nảy sinh ra một ảo giác cứ như Phương Đằng là Tẩy Tủy cảnh viên mãn, còn điện hạ mới là Siêu Phàm cảnh đỉnh phong.
Cảnh này cực kỳ chấn động về thị giác.
Lúc này ba người Tả Khưu Thiền, Mạc Hành Không, Lục Chính Hằng mới hiểu ra sự mạnh mẽ của Lục Trần.
Tuy Lục Trần từng nói đã gi ết chết võ giả Siêu Phàm cảnh từ trước, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, hiện nay chính mắt bọn họ thấy được cảnh này vẫn chấn động đến nỗi ngẩn người.
Phương Đằng này cũng yếu quá… Không đúng, nên là Lục Trần quá mạnh rồi.
“Xin lỗi, do hắn bảo ta dốc hết sức ra tay mà, ta không ngờ hắn yếu như thế.
” Trong khi mọi người chìm đắm trong kinh ngạc, một câu nói có vẻ hơi vô tội khiến mọi người giật mình.
“Nghiệt súc, ta gi ết chết ngươi.
” Phương Thường Lâm nổi điên, Phương Đằng là niềm hy vọng của hắn, hắn bỏ mặc mọi thứ xông về