Trình Bảo Nguyên vẫn còn mờ mịt tiếp tục hỏi: "Cái này...!Thật xấu hổ, vừa rồi anh nói nhanh quá...!Tôi thật sự không có nghe rõ...!Anh nói...!Ai thích anh?"
Đường Lăng tự trách bản thân rèn sắt không thành thép*, Mẹ nó, chuyện như thế rõ ràng dễ hiểu vậy mà cũng muốn mình giúp cậu ta trả lời sao? (Ý chỉ yêu cầu của bản thân mong muốn cho người khác tốt hơn.)
"Đương nhiên là cậu, chẳng lẽ tôi!"
Trình Bảo Nguyên như cũ mờ mịt: "Hả?"
Đường Lăng càng thêm buồn bực, trăm ngàn lần không muốn cúi người, Bùm một cái đỏ mặt, rống lên: "Đúng là chịu hết nổi cậu mà, cậu còn ở đây giả bộ cho ai xem! Thích tôi thì cứ nói thích tôi, tôi cũng sẽ không trách cứ gì cậu! Chứ nếu cậu cứ tiếp tục chơi cái chiêu lạt mềm buộc chặt với tôi nữa là cậu sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Cuối cùng lần này Trình Bảo Nguyên cũng bắt được câu trọng điểm, cậu vô thố vẫy vẫy tay*, cũng bị Đường Lăng đột ngột nổi giận chỉ trích khiến cho cậu mười phần kinh ngạc: "Tôi...!Tôi không có chơi cái chiêu gì hết...! Tôi chỉ là không quá hiểu rõ...!Anh thế nào sẽ nghĩ...! tôi thích anh ? Anh nói chính là...!thích cái nghĩa đó hả?" (* Ý chỉ bản thân đã hạ mình tỏ ra thiện chí có ý tốt với một ai đó trước.
Hông chắc lắm QAQ)
Đường Lăng hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Không thì từ thích nó còn có nghĩa nào nữa?"
Trình Bảo Nguyên kinh ngạc mở lớn miệng, sắc mặt ửng đỏ, mang vài phần khó xử nhỏ giọng nói: "A, tôi làm sao có thể thích anh? Không phải...!ý của tôi không phải là tôi ghét anh...!Tôi là nói tôi căn bản không thích đàn ông a...!Anh...!Anh thế nào lại nói tôi như vậy..."
"Cậu!"
"...!Thiệt mà." Trình Bảo Nguyên lần nữa cường điệu.
"..." Đường Lăng trừng to mắt, nói tới chỗ này, hắn đã mơ hồ cảm giác được hình như mình nghĩ sai chỗ nào rồi.
Hắn dựng thẳng lưng, vừa thẹn vừa quẫn lại phẫn nộ, nghĩ kế tiếp mình nên làm thế nào để không lòi đuôi mà còn đem chuyện này lén lút ém nhẹm đi.
Kết quả khi hắn còn đang suy nghĩ đến phát sầu, Trình Bảo Nguyên cư nhiên còn dám nhằm ngay nòng súng đụng vào.
Trình Bảo Nguyên nhìn từ phía sau thấy lưng Đường Lăng bóng lưng tựa hồ như đang run, lo lắng vội vàng đứng dậy.
Cậu cẩn thận đi đến bên cạnh Đường Lăng, nhìn thấy sắc mặt Đường Lăng xác thực không được tốt lắm, thân hình dường như cũng lập tức muốn ngã, cậu nhịn không được liền đi lên nắm lấy, định đỡ hắn.
Đường Lăng thân thể run một phát, thình lình trở tay bắt lấy tay Trình Bảo Nguyên, biểu tình như thể bị người thương tổn, phẫn nộ: "Cậu! Cậu không thích tôi còn qua đây mò tôi!"
Trình Bảo Nguyên thực sự theo không kịp suy nghĩ của Đường Lăng, cổ tay cũng bị nắm đến phát đau, cậu có chút ủy khuất mà biện giải : "Tôi chỉ là nhìn thấy anh có chút không ổn ...!nên tôi mới lo lắng cho anh..."
"Không ổn..." Đường Lăng thoáng nhấm nuốt mấy chữ này, sắc mặt biến đen, từ châm chọc này dùng ở chỗ này thật sự là nhất châm kiến huyết*.
(* một châm thấy máu đại loại là chiêu độc, hiểm.)
Hắn Đường Lăng thực là đầu óc bị hỏng, mới sẽ ngầm đồng ý người này trước đây thầm mến chính mình.
Kết quả đảo đi đảo lại, người này lại muốn trốn tránh trách nhiệm, hay là do chính mình có chỗ nào không đúng?
Quả thật là, khinh người quá đáng.
Rõ ràng Trình Bảo Nguyên là người có tà niệm với hắn trước, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm thân thể hắn, mặt lại hồng, quyến rũ hắn các kiểu...!Hiện tại câu được người tới tay, rồi giờ lại trở mặt nói với hắn, không muốn?
Nghĩ cũng dễ quá!
Đường Lăng xuống tay càng thêm dùng sức: "Thúi lắm, cậu mới là người không ổn ấy! Cậu không thích tôi vậy cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì, không biết làm vậy sẽ bị người khác hiểu lầm sao hả?"
"..." Trình Bảo Nguyên không dám trả lời, cậu xác thực không biết rõ chính mình do bị Đường Lăng nhìn chằm chặp lâu ngày, nhịn không được mới nhìn trở lại, kết quả sẽ sản sinh loại hiểu lầm này, chuyện này thực sự rất kỳ quái, cậu tưởng, "Chúng ta không phải bạn bè sao?"
"Ai muốn cùng cậu làm bạn bè!" Đường Lăng lồng ngực mạnh dấy lên một đoàn lửa giận còn lớn hơn cơn giận khi nãy.
Hắn thực là hận chết Trình Bảo Nguyên, nghĩ lại thì cảm thấy nếu hôm nay mình không nói rõ chuyện này, hôm sau việc này truyền ra ngoài, mình nhất định sẽ bị mọi người chê cười đến chết.
Thế là hắn hít và một hơi, nỗ lực trấn định xuống, dùng khẩu khí khinh thường hàng ngày của mình, một chữ một chữ lại nói một lần: "Hừ, ai lại muốn cùng loại người như cậu làm bạn bè!"
Đường Lăng rất vừa ý nhìn thấy Trình Bảo Nguyên ngẩng đầu, biểu tình không thể tin nhìn về phía mình.
Trình Bảo Nguyên nhìn Đường Lăng đối diện trong chốc lát, rất nhanh cúi đầu, hấp tấp nói: "Tôi không hiểu, anh đang nói cái gì..."
Đường Lăng tới gần cậu, nói: "Cậu hiểu rõ! Cậu tâm lý hiểu rõ là tôi đang nói gì..."
Trình Bảo Nguyên trong lòng run lên, tưởng rút tay về, kết quả chỉ làm Đường Lăng nắm lại nắm càng chặt, cậu khẩn trương nói: "Đường Đường Đường Đường Lăng...!Tôi nhớ tới mình còn có chút việc, muốn trước...đi trước..."
Đường Lăng nắm lấy cổ tay cậu, buộc cậu ngẩng đầu: "Diễn, tiếp tục diễn.
Cậu chẳng phải là có sở