Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng nhìn bao quát từ trên xuống dưới một lát liền cự nự quay đầu đi, cậu thực sự không có thói quen bị người khác kề sát tỉ mỉ xem xét như thế.
Bởi vì vận động khi nãy mà mồ hôi chảy ướt cổ cùng vành tai phiếm hồng cũng theo đó lộ ra.
Trong mắt Đường Lăng, lập tức liền thành một loại tư vị khác -- quả thực như thể là đang muốn dụ hoặc người ta đến nếm thử.
"A!"
"..."
Chờ Đường Lăng hồi thần trở lại mới phát hiện, chính mình thực sự đã há miệng cắn một phát vào cổ Trình Bảo Nguyên, lúc rời ra thì, đầu lưỡi còn lưu luyến không nỡ mà liếm nơi đó một cái.
Trình Bảo Nguyên chấn kinh* vạn phần, che cái cổ hét: "Anh thế nào còn cắn tôi" (* chấn động+kinh ngạc)
Đường Lăng nghe vậy tức giận, nói không lựa lời, nạt lại: "Rõ ràng là chính cậu tự chìa ra trước mặt tôi để tôi hôn mà !"
"..."
"..."
Mẹ -- Đường Lăng đỏ mặt quay đầu đi, xác thực chính mình có chút say -- cư nhiên lại nói sai.
Một cạp này chính là tức giận mới cắn Trình Bảo Nguyên, thế nào có thể bị chính mình hồ đồ nói thành hôn chứ?
Đường Lăng nói lắp bắp, nhấn mạnh: "Nói sai rồi...!Rõ ràng...!Rõ ràng là tại cậu...!Chính cậu đưa ra trước mặt tôi...!muốn tôi cắn, cắn..."
Trình Bảo Nguyên đỏ hết cả mắt, phản đối nhìn Đường Lăng: "..."
Đường Lăng thất bại.
Đệch, làm sao bây giờ, câu nói kia là từ chính miệng hắn phọt ra, thế nào cứ cảm thấy nó quái quái thế nào vậy...
Đường Lăng ảo não trừng lại Trình Bảo Nguyên -- đều do Trình Bảo Nguyên trước đây quyến rũ lung tung , nhìn trộm hắn, mới làm cho bầu không khí trở nên lúng túng như thế.
"Đều tại cậu hết!"
Trình Bảo Nguyên khó hiểu chớp chớp mắt, quay đầu qua, người giật giật, nhíu mày thấp giọng kháng nghị nói : "Cái gì chứ...!Anh mau đứng lên...! Đè tôi như vậy rất khó chịu..."
Bị tứ lạng bạt thiên cân* dời đi đề tài, Đường Lăng càng thêm phẫn nộ.
(* tựa như câu bốn lạng mà đánh bạt đi cả ngàn cân ý chỉ không cần tốn nhiều sức lực vẫn có thể giải quyết được vấn đề.)
Nhìn đi, lại bắt đầu.
Một bên còn đang giả ngu, một bên thì lung tung phóng điện.
Cho dù hiện tại vẫn đang trong tình trạng giương cung bạt kiếm* , người này cũng không quên cùng hắn nháy mắt, đóng giả đáng thương, giả vờ vô tội.
(* nôm na là lúc hai bên đang căng thẳng ấy.)
Đệch mẹ, biểu tình này, ánh mắt này, thân thể động tác này -- hợp lại cùng một chỗ còn không phải là đang quyến rũ chính mình hay sao! Vậy mà còn dám nói mình hiểu lầm!
Đường Lăng vừa tính toán loại bỏ đi ý nghĩ ban nãy giờ thình lình lại kiên định trở lại, hắn lắc lắc đầu, khi nãy do hơi lúng túng nên một lon rồi lại một lon, uống không ít, bây giờ men say đầy đầu, như sắp hôn mê tới nơi.
Thế nhưng, vì phải chứng thực lời nới từ nãy tới giờ của mình đều không sai, hắn vẫn nỗ lực trừng to cặp mắt.
Hai mắt Đường Lăng đỏ ngầu, gắt gao đè Trình Bảo Nguyên bên dưới , một tay chặt chẽ kiềm trụ hai cổ tay thiếu niên, một tay kia xốc áo Trình Bảo Nguyên lên kiểm tra: bên trong áo là làn da tuyết trắng, trên lồng ngực bằng phẳng lộ ra hai điểm đỏ nho nhỏ, không có mặc thêm bất cứ một thứ đồ dư thừa nào.
"..." Cái gì, hôm nay không có mặc nịt ngực?
"! ! !" Trình Bảo Nguyên phản ứng chậm lúc này mới nhận ra người bên trên đang làm gì, lớn tiếng la, "Thả ta ra! Đường Lăng! Anh đang làm gì hả!"
"Suỵt --, " Đường Lăng che lại miệng Trình Bảo Nguyên, kề tai cậu, nhỏ giọng nói, "Tôi biết rất rõ bí mật của cậu rồi nha, đừng có la..."
"Rốt cuộc là anh muốn làm gì tôi..." Trình Bảo Nguyên giẫy khỏi tay Đường Lăng, nhỏ giọng sợ hãi nói.
Đường Lăng cưỡi ngồi ở tren đùi Trình Bảo Nguyên , suy nghĩ một chút, đắc ý nói: "Tôi muốn đem cậu lột sạch hết...!Để xem cậu còn dám hay không nói xạo với tôi nữa!"
"Anh ...!Anh bị điên hả !" Trình Bảo Nguyên bị dọa sợ đến mức thân thể lại tiếp tục giãy dụa.
"Cậu mới là đồ điên ...!Nè, đừng nhúc nhích nữa...!Nói cậu đừng nhúc nhích...!Đừng...!nhúc nhích...Má nó..." Đường Lăng mím môi nằm đè lên người Trình Bảo Nguyên, phía dưới trải qua một phen dây dưa (ma sát), ngược lại càng cương lợi hại hơn, một cây cứng ngắc đội lên bên trong quần jean, cách một lớp vải nhưng tựa hồ cũng có thể cảm nhận được hơi nóng của nơi đó.
Trình Bảo Nguyên hoàn toàn ngờ tới sẽ phát triển tới loại tình huống này, ngay lập tức không dám động, tứ chi cứng ngắc.
Đường Lăng hít sâu thở hổn hển, ngậm lấy Trình Bảo Nguyên lỗ tai nói: "Là cậu, Trình Bảo Nguyên...!Cậu lợi dụng cơ hội để quyến rũ tôi đúng không? Đợi lát nữa tôi làm cho cậu lộ nguyên hình...Nhìn cậu còn ngụy trang như thế nào đi gạt người..."
Nói xong liền nhấc người lên lại tiếp tục kéo áo cùng quần của Trình Bảo Nguyên.
Sự việc phát triển đến bước này, đã hoàn toàn vượt qua vốn tưởng ban đầu của Trình Bảo Nguyên rằng hai người nếu không hợp quá lắm cũng chỉ là đơn thuần mắng chửi cùng đánh nhau.
Đại khái là do Đường Lăng thực sự uống say, mà người say rượu rất khó đoán, cái gì đều có thể làm được.
Trình Bảo Nguyên không dám lại khinh thường, cậu mơ màng hiểu rõ bí mật của chính mình ở chỗ Đường Lăng đã không còn là bí mật, nhưng cậu thực sự không muốn cứ thế bị người khác trực tiếp vạch trần.
Cậu cố gắng chống cự cũng không được vì vóc người cùng thân phận có chênh lệch rất lớn, làm lần thứ hai kêu to cũng đem hết khí lực toàn thân chống lại hắn.
"Hừ." Đường Lăng chán ghét Trình Bảo Nguyên bên dưới thân không thành thật lại la lớn tiếng đến như vậy, dút khoát cho Trình Bảo Nguyên một quyền vào bụng.
"Ưm..." một quyền đánh đi xuống xong, Trình Bảo Nguyên quả nhiên không còn cách nào lộn xộn nữa, chỉ là đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng cuộn tròn.
"Thực là không thể nhẹ nhàng với cậu được!" Đường Lăng ở trên sô pha cầm chiếc khăn quàng cổ đến buộc lên hai tay Trình Bảo Nguyên, còn thừa một đoạn cũng nhét vào trong miệng cậu ta, "Biết điều một chút, không thì có tội chỉ một mình cậu chịu...."
Trình Bảo Nguyên đôi môi giật giật, nhưng