"Đây là chuyện gì?" Đường Lăng nhíu mày hỏi.
Trình Bảo Nguyên yên lặng không đáp.
Đường Lăng cúi đầu nhìn Trình Bảo Nguyên, phát hiện Trình Bảo Nguyên sắc mặt trắng bệch, cái trán thấm đầy mồ hôi lạnh, đôi môi run lập cập, một chữ đều nói không thành lời, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Đường Lăng trong lòng đau xót, đi nhanh đến đem tất cả ảnh chụp trên tấm bảng đều xé xuống nắm ở trong tay, sau đó hắn không thèm để ý mọi người nghị luận chỉ trỏ, che chở Trình Bảo Nguyên rời khỏi thư viện.
Nhưng sự việc đến đó vẫn chưa kết thúc.
Đêm đó, Đường Lăng phát hiện trên diễn đàn BBS của trường cũng có đăng những bức ảnh kia, so với bên thư viện dán càng nhiều hơn, thậm chí còn có một đoạn ghi hình ngắn, quay lại một màn Trình Bảo Nguyên đội vào tóc giả, mặc váy ngồi trong một quán kem.
Đường Lăng còn nhớ rất rõ lúc đó chính mình ngồi ngay tại đối diện Trình Bảo Nguyên, vậy mà trong đoạn ghi hình một chút bóng dáng của hắn đều không thấy -- cơ bản có thể xác định việc này đều là muốn nhằm vào một mình Trình Bảo Nguyên, nhưng Trình Bảo Nguyên gây thù chuốc oán với người nào sao? Đường Lăng khó khăn suy nghĩ.
Số lượng người xem cùng bình luận đều cực cao, dù cho Đường Lăng lập tức liên hệ quản lý viên yêu cầu gỡ xuống bài đăng, những bức ảnh chụp kia cũng đã không thể khống chế truyền ra bên ngoài.
"Đệch!" Đường Lăng tức giận đến ánh mắt đều đỏ, hắn nghĩ đến trạng thái Trình Bảo Nguyên vài ngày nay, càng là gấp đến độ trực tiếp ném chuột hất luôn máy tính.
Trình Bảo Nguyên vài ngày gần đây căn bản không dám ra khỏi ký túc xá, bởi vì chỉ cần cậu đi vào trường liền sẽ bị nhiều người chỉ trỏ.
Phụ đạo viên sau khi chuyện này phát sinh liền liên hệ Trình Bảo Nguyên, giọng điệu uyển chuyển tỏ vẻ chuyện này ồn ào có chút lớn: Trình Bảo Nguyên mặc vào nữ trang ra vào câu lạc bộ đêm, quán bar và những nơi khác, cũng đã có học sinh nặc danh tố cáo với trường cậu tác phong không nghiêm túc, ban lãnh đạo trong trường đành để hướng đạo viên tiến sâu thêm một bước điều tra, nếu chuyện không thể xử lí được, cuối cùng sẽ liên hệ gia đình học sinh.
Đường Lăng đến ký túc xá của Trình Bảo Nguyên tìm cậu.
Trình Bảo Nguyên ngồi bên trong ký túc xá vành mắt đỏ hoe mà phát ngốc.
Đường Lăng khóa lại cửa, ngồi vào bên người Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên ngẩng đầu nhìn Đường Lăng, thanh âm khàn khàn mệt mỏi, nói: "Đường Lăng, Thầy giáo nói chuyện này có khả năng sẽ tìm đến phụ huynh..."
"Tìm phụ huynh làm gì?"
"...! Thầy ấy nói chuyện này ồn ào quá lớn...!Vừa lúc là đợt thi cử, đánh giá ảnh hưởng thật không tốt..." Trình Bảo Nguyên không khỏi hồng viền mắt, "Thầy ấy còn nói, nếu như điều tra ra chuyện này là thật, khả năng sẽ liên hệ gia đình, khuyên thôi học..."
"Cái gì?" Đường Lăng tâm lý căng thẳng, vỗ về bả vai Trình Bảo Nguyên, căm giận nói, "Chuyện này của em rốt cuộc có ảnh hưởng đến ai, dựa vào cái gì vì loại sự tình này liền muốn đuổi học? Chờ anh đem người phát tán ảnh chụp này điều tra ra, trả lại trong sạch cho em!"
Trình Bảo Nguyên nghe vậy, ánh mắt có chút thất thần.
Mấy ngày nay cậu bị chuyện này đả kích muốn suy nhược tinh thần, vừa nghĩ đến thầy giáo sẽ đem chuyện mình là đồng tính luyến ái nói cho mẹ biết, cậu liền ăn không được, ngủ không ngon.
Giờ nghe Đường Lăng còn nhắc lại chuyện ảnh chụp, tâm lý cậu có chút nóng nảy, giọng điệu không khỏi có chút lớn tiếng: "Anh muốn trả lại trong sạch gì cho tôi chứ? Tôi chính là người có sở thích mặc đồ nữ! Cũng chính là tôi cùng anh đồng tính luyến ái! Những bức ảnh chụp kia cũng không chụp sai, anh làm thế nào trả trong sạch cho tôi?"
Đường Lăng vừa nghe, cứng đờ người, nắm tay dần dần siết chặt, ánh nhìn dao động, biện giải nói: "Chúng ta...!Chúng ta không phải đồng tính luyến ái...!Chúng ta chỉ là..." Hắn nhất thời lại tìm không ra được từ nào thích hợp để đặt ở giữa quan hệ của chính mình cùng Trình Bảo Nguyên.
Đường Lăng thầm nghĩ: Lẽ nào mình thật sự là gay!
Đầu óc nhất thời như u mê, hắn hoảng hốt đứng lên, không tự chủ được liền buông lỏng cánh tay đang ôm lấy bờ vai Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Lăng, hàm chứa vài phần muốn ép người làm rõ: "Đường Lăng, anh có ý gì?"
Đường Lăng lẩm bẩm nói: "Tôi...!Chúng ta không phải đồng tính luyến ái..."
Trình Bảo Nguyên rốt cục nhịn không được nữa, nâng tay cho Đường Lăng một cái tát, lại cảm thấy vẫn chưa hết giận, liền hung hăng cho Đường Lăng thêm vài quyền.
Đường Lăng một mực không hề phản kháng, cằm xanh một mảng, mũi cũng chảy máu, nhưng hắn vẫn như cũ là bộ dáng hồn bay về trời, thẳng đến khi bị Trình Bảo Nguyên lớn tiếng mắng "Cút" còn đẩy hắn về hướng cửa, hắn mới kịp hoàn hồn.
Đường Lăng ôm chặt lấy Trình Bảo Nguyên, miệng như niệm chú lặp đi lặp lại nói: "Bảo bối em đừng sợ, em đừng sợ...!Em thích mặc quần áo phụ nữ cũng không sao hết, chúng ta cũng không phải đồng tính luyến ái, những người đó đều đang vu oan cho em...!Bọn họ vu oan em...!Đúng, anh phải đi tìm người giúp em.
Chú của anh quen với hiệu trưởng, anh nhờ chú ấy xin giúp em, em sẽ không bị điều tra cái gì cả, cũng nhất định không bị đuổi học ! Chúng ta vẫn sẽ cùng một chỗ...!Em chờ anh...!Em nhất định phải chờ anh!"
Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng hai tay kiềm chặt, động cũng không thể động.
Cậu nhìn Đường Lăng một bên nói những lời này, một bên nước mắt không tự giác rơi đầy mặt, thì không khỏi giật mình trừng lớn đôi mắt.
"Anh..."
Đường Lăng giống như còn chưa phát hiện sự thực là chính mình còn đang khóc, hắn còn vì chính mình tìm được biện pháp giải quyết vấn đề mà mừng rỡ như điên.
" Bảo bối , đừng sợ, em chờ anh a." Đường Lăng tựa như thường ngày sờ sờ tai Trình Bảo Nguyên, tươi cười đầy mặt.
Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng một hồi buồn, một hồi vui làm cho tâm tình đều dịu lại.
Tuy rằng không thể thay đổi được tương lai đáng sợ, nhưng nếu như có được một người như vậy luôn ở bên cạnh mình, thực sự cũng không phải sẽ cùng đường.
Trình Bảo Nguyên do dự trong chốc lát, quyết định tin tưởng Đường Lăng, cậu tiến lên ôm lấy Đường Lăng, giọng khàn khàn đáp: "...!Được, em chờ anh."
Đường Lăng trong lòng hơi chút bình ổn xuống, hắn xoa lấy đôi mắt ướt át còn đỏ của Trình Bảo Nguyên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên nó, kết quả trái lại đụng trúng vết thương chỗ khóe miệng, tê một tiếng.
Đường Lăng có chút ủy khuất nói: "Bảo bối , em xuống tay cũng quá nhẹ a..."
"Vậy anh muốn làm lại lần nữa không?"
"...Không muốn đâu."
Hai người nhìn nhau chốc lát, mười ngón tay nắm cùng một chỗ, cùng nhau bật cười.
Nhiều ngày nay lo lắng hãi hùng cùng mệt mỏi thình lình ập đến, Trình Bảo Nguyên thở dài, đem đầu tựa vào trên vai Đường Lăng.
Vào giây phút này, Trình Bảo Nguyên cảm thấy quả thực ông trời vẫn là không tuyệt đường người, có câu nói của người này, dù cho mình thực sự bị cho thôi học thì cũng không còn gì để sợ...
Đường Lăng thành khẩn thề thốt quay về nhất định sẽ đi liên hệ với chú hắn.
Vào mấy ngày đầu hai người còn gọi điện thoại, nhắn vài tin nhắn liên hệ tin tức, nhưng ba bốn ngày sau, Trình Bảo Nguyên vô luận thế nào cũng không liên lạc được với Đường Lăng.
Trình Bảo Nguyên cuối cùng cũng không đợi được Đường Lăng, cậu chỉ chờ được mẹ cùng chị đầy mặt ưu sầu vội vã tới.
Mẹ Trình nghe xong ngọn nguồn sự tình, sau đó cũng hỏi rõ Trình Bảo Nguyên những kia ảnh chụp có thực hay không, liền cho Trình Bảo Nguyên một cái tát, mắng một câu đồ con bất hiếu, sau đó chỉ biết cúi đầu khóc, không nói gì nữa.
Phụ đạo viên thái độ vẫn như cũ ôn hòa, ông ta thông báo với Trình Bảo Nguyên là mọi chuyện đã kết thúc, động viên cậu chuẩn bị thi cử