Tuy rằng không bị cho thôi học, nhưng thời kì sau đó Trình Bảo Nguyên trải qua cũng không phải tốt đẹp gì.
Cậu vốn là không có bao nhiêu bạn, sau khi chuyện này xảy ra, người muốn trò chuyện với cậu lại càng ít, ánh mắt bạn học nhìn cậu dường như lúc nào cũng mang theo thành kiến -- bao gồm cả bạn cùng ký túc xá.
Ngô Chu trái lại đối với cậu trước sau như một, thậm chí ân cần còn hơn lúc trước, nhưng một khi Trình Bảo Nguyên đã hiểu rõ tâm tư thật sự của Ngô Chu, lại không dự định sẽ đáp lại, cũng liền tự giác cùng y bảo trì khoảng cách.
Kể từ đó, Trình Bảo Nguyên xem như là triệt để bị cô lập, tình huống so với khi cậu học sơ trung còn muốn nghiêm trọng hơn, nhưng cũng may cậu đã không còn là thằng nhóc mười mấy tuổi mới lớn, mà cậu của hiện tại dù cho không có bạn bè, không thường xã giao vẫn như cũ có thể điều chỉnh tốt tư tưởng của mình.
Trình Bảo Nguyên đem đa số thời gian dồn vào việc học tập cùng làm thêm, chỉ đáng tiếc thành tích tốt nghiệp có thuộc loại ưu đi chăng nữa cậu cũng không dành được một chỗ trong danh sách nhận học bổng vốn nên thuộc về cậu, nguyên nhân sao, không cần cậu nói cũng biết.
Trình Bảo Nguyên buông tha cho việc thi cử, cậu đã không còn chấp nhất ở việc học hành, dù sao thì chỉ cần có thể tìm được một công việc kiếm tiền nuôi sống chính mình liền đã thấy đủ.
Mẹ nhiều lần gọi điện thoại, khuyên Trình Bảo Nguyên cứ về quê tìm một công việc thích hợp, Trình Bảo Nguyên đều từ chối.
Cậu biết rõ mẹ muốn cậu trở về tìm công việc chỉ là mục đích phụ, chân chính muốn cậu trở về là muốn cậu đi xem mắt, mau mau lập gia đình -- sóng gió trước đó đã làm tâm của người mẹ vỡ ra từng mảnh rồi.
Nói thật ra, Trình Bảo Nguyên cũng muốn nhanh chóng thành gia lập nghiệp, trấn an người mẹ vẫn một mực vì cậu mà lo lắng.
Nếu như là hai năm trước, Trình Bảo Nguyên nhất định ngoan ngoãn nghe lời trở về xem mắt kết hôn, từng bước thực hiện.
Nhưng cậu hiện tại cũng không dám như thế qua loa, tại vẫn chưa rõ tâm tư cùng cách nghĩ của mình, liền cứ như thế đi tìm đại một người đăng kí kết hôn, rất có khả năng sẽ phá huỷ nửa cuộc đời còn lại của cả hai.
Trình Bảo Nguyên cuối cùng lựa chọn ở lại thành phố mà cậu đã học đại học.
Cậu vốn liền nhát gan, cậu không có gan chạy đi một địa phương khác càng phồn hoa nhộn nhịp, có thể ở lại thành phố mà cậu đã sinh hoạt bốn năm tìm miếng cơm, cậu cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi .
Trình Bảo Nguyên cầm đống hành lý giản đơn của mình, dùng số tiền để dành từ việc làm thêm ở đại học tìm một chỗ ở, sau đó liền bắt đầu đi chung quanh tìm việc, phỏng vấn, trải qua bao gập ghềnh trắc trở tìm việc , bắt đầu cuộc sống, sinh hoạt của một người độc lập.
Giờ đây các trường đại học càng ngày càng mở rộng , toàn phố lớn đều là nhân tài, thì văn bằng đại học đã sớm không còn là thứ đồ đáng giá nữa.
Mặc dù có được một khoảng thời gian kinh nghiệm thực tập nhất định, thì công việc cũng chưa chắc gì tìm được.
Qua một khoảng thời gian, Trình Bảo Nguyên làm từ phục vụ nhà hàng, cho đến nhân viên chuyển phát nhanh, thậm chí còn bày hàng bán ở vỉa hè.
Nhiều lần trắc trở, rốt cục mới tìm được một công việc ổn định tại một công ty loại nhỏ chuyên cung cấp và phân phối hàng hóa.
(công ty này mình ghi đại.)
Cậu nguyên bản tính cách hướng nội, tiếng nói không lớn , thể lực cũng không tốt, kỳ thực không thích hợp cũng không đủ khôn khéo trong giao tiếp, chẳng qua trải qua bài học của xã hội này, Trình Bảo Nguyên vẫn có được một chút biến hóa, tỷ như: khi cậu nói chuyện rốt cục đã dám nhìn thẳng đối phương, cũng học được ưỡn ngực ngẩng đầu, để nhìn qua chính mình có thêm tự tin; cậu không còn là cậu chỉ biết nói thẳng tắp của cái ngày vừa tốt nghiệp, cậu bây giờ học được nói năng khôn khéo, học được nhìn sắc mặt người ta rồi mới nói; cậu cũng bắt đầu học được chủ động biểu đạt cái nhìn của chính mình, tích cực cùng thủ trưởng đồng nghiệp tạo mối quan hệ...
Trình Bảo Nguyên đã từng khờ dại cảm thấy trái lại trả giá của mình đều được đền đáp, nhưng trên thực tế, cũng không phải tất cả trả giá đều nhất định có thể nhận được hồi báo.
Để có thể đạt được thứ mình muốn, có đôi khi cậu phải nỗ lực so với người khác gấp hai lần thậm chí có khi còn nhiều hơn hai lần -- dù cho cuối cùng kết quả như cũ vẫn không hề như nguyện.
Tốt nghiệp bốn năm sau, có lần theo ông chủ đi công tác, Trình Bảo Nguyên tại máy bay ngẫu ngộ Ngô Chu cùng vài người bạn đại học đang đi du lịch .
Mấy năm này họp lớp đại học Trình Bảo Nguyên đều không tham gia, bọn Ngô Chu cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm qua mới nhìn thấy Trình Bảo Nguyên.
Gặp nhau này một khắc này, Ngô Chu há hốc miệng, nửa ngày nói không nên lời nói, y quả thực không thể tin được hai mắt của mình, thanh niên âu phục giày da, ánh mắt lợi hại này thực sự chính là thiếu niên thân hình nhỏ gầy, luôn là lúc nào cũng rụt bờ vai, lời nói nhỏ nhẹ nhiều năm trước hay sao?
Trình Bảo Nguyên trong lời nói của Ngô Chu đã trở lại chỗ ngồi của mình.
Trương Tiêu tháo xuống kính râm nhìn Ngô Chu một cái, mờ ám hướng Trình Bảo Nguyên cười, nói: "Thế nào, gặp lại người yêu cũ rồi hả?"
Trình Bảo Nguyên mặt không đổi sắc sửa lại: "Là bạn học cũ."
Trương tiêu lắc đầu, cảm khái: "Tình bạn quả thực quá cảm động, cậu đều ngồi trở về kế bên tôi rồi, người nọ còn lo lắng cậu mà ngoảnh đầu không ngừng nhìn qua đây a."
"..."
"Tuổi trẻ thực là tốt đẹp, chỉ nhìn bọn họ thôi là tôi liền cảm thấy như một lần nữa tràn ngập sức sống rồi, ôi, tôi bất ngờ cũng có chút nhung nhớ bạn học đại học của mình nha...!A hay là tôi cùng y đổi chỗ cho nhau, cho hai người ôn lại chuyện xưa ha ?"
"...!Ông chủ, anh chết tâm đi.
Bạn học tôi đều là thẳng, còn đang dẫn theo bạn gái, anh cho dù có qua đó ngồi cũng không có hi vọng đâu."
Trương tiêu thấy mục đích bị nhìn thấu, đành phải trừng Trình Bảo Nguyên một cái, đẩy lên kính râm tiếp tục đi thăm chu công.
Trình Bảo Nguyên bên tai lúc này mới im lặng được chút, cậu thở phào nhẹ nhõm, bóp bóp bờ vai, nới lỏng chiếc cravat.
Máy bay cất cánh, hòa vào bầu trời.
Trình Bảo Nguyên sau khi ngồi vào ghế ngồi, trong đầu không quên mà nhớ tới lời Ngô Chu vừa nãy mới nói: "Bảo nguyên, lâu rồi không gặp, cậu mấy năm nay thế nào?...!Đây là số di động mới của anh, cuối tháng này bạn bè trong ban định tụ họp một lần, cậu sẽ đến chứ?...!Hay là thế này, công tác cậu nhất định là rất bận rộn, vậy thôi đi, bớt chút thời gian hai chúng ta cùng ăn một bữa cơm được không...!À, nghe nói Đường Lăng tháng trước mới trở về, tụ họp lần này chính là hắn liên hệ lớp trưởng chúng ta khởi xướng đó..."
Đường Lăng rốt cục cũng trở về ? Hắn là năm ba, đến liên hệ ban người khác tụ họp làm gì? Hắn...!Trình Bảo Nguyên không dám tiếp tục suy nghĩ.
Mãi cho đến đi ra khỏi sân bay, trong tai Trình Bảo Nguyên vẫn như cũ là từng trận ù ù, làm việc cũng có chút không yên lòng.
Vì thế liền bị Trương Tiêu chê cười cậu gặp lại người tình cũ tinh thần liền không yên.
Cũng may trạng thái này rốt cục trước công tác được điều chỉnh trở lại, không làm lỡ chính sự.
Không biết có phải là do di chứng cuộc gặp bất ngờ ở trên máy bay hay không, sau khi đi colng tác trở về, buổi tối đi ngủ Trình Bảo Nguyên luôn là nằm mơ.
Cậu nhiều lần mơ tới những chuyện xảy ra ở thời đại học.
Khi đó cậu vẫn chỉ là một thiếu niên gầy gò ốm yếu, tự ti còn nhát gan.
Thế giới của cậu rất an tĩnh cũng rất đơn điệu, ngay tại cậu cho rằng thế giới của chính mình sẽ vĩnh viễn luôn là trầm mặc như thế, cậu lại gặp Đường Lăng.
Kiêu ngạo, tự phụ, bừa bãi.
Vừa nhìn liền biết không dễ chọc.
Theo lý thuyết Trình Bảo Nguyên nên cách xa loại người như thế, bọn họ rõ ràng đến từ hai thế giới khác nhau, người như thế đối với việc học