Ninh Thư ngây dại, không biết vì sao nam nhân lại cởi quần áo của cậu.
Lạnh lẽo quét qua thân thể khiến cậu không khỏi cảm thấy thẹn.
Ngay lúc thiếu niên vẫn mờ mịt không kịp phản ứng, suy nghĩ hỗn loạn thì một đồ vật bổng đâm vào giữa hai chân.
Tuy bị cách bởi một tầng vải, cảm nhận không quá rõ ràng nhưng Ninh Thư vẫn sửng sốt một chút.
Đây là cái gì?
Thiếu niên mê mang nghĩ thầm, nhất thời cũng không tưởng tượng đến những chuyện đen tối gì.
Mà thân thể người phía sau cũng dán lại, tiếng nói trầm thấp của Bách Lý Mặc truyền đến: "Đừng nhúc nhích, nếu không, kiếm của bổn vương cũng không có mắt".
Ninh Thư hơi trừng mắt, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Cậu có nghi hoặc nhưng không dám nghi ngờ lời nam nhân, đành phải thành thật không cử động, mở miệng hỏi: "Vương gia, thuộc hạ thật sự không làm chuyện gì bất lợi đối với Vương gia".
Lại nghe hơi thở trầm thấp cùng thanh âm thô suyễn của Bách Lý Mặc uy hiếp: "Bổn vương không phải nói ngươi đừng lộn xộn sao"?
Kiếm của hắn lại nhích lên phía trước một chút.
Sau đó, mông Ninh Thư bị bàn tay to đánh nhẹ lên, nam nhân trầm giọng: "Kẹp chân lại".
Đối với lời của nam nhân, Ninh Thư có do dự, cũng có kiêng kỵ
Chỉ là cậu không hiểu được, Bách Lý Mặc lấy kiếm uy hiếp không nói đi, vì sao còn phải di chuyển không ngừng mài giữa hai chân cậu?
Thiếu niên muốn quay đầu, lại bị đối phương đè lại dưới thân.
Không biết qua bao lâu...
Tiếng hít thở trầm thấp nóng rực của nam nhân đã chậm rãi khôi phục.
Sau đó hắn lơi lỏng cho thiếu niên, lại ôm lấy cậu, cúi đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn qua: "Về sau, nếu ngươi lại chọc bổn vương mất hứng, bổn vương sẽ cứ như vậy trừng phạt ngươi".
Ninh cứ cảm thấy không thích hợp.
Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là trộm.
Cậu mơ màng nghĩ thầm, kiếm này hình như có hơi thô, hơn nữa sao lại nóng như vậy?
Đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Ninh Thư vẫn không nghĩ ra vì sao Bách Lý Mặc phải dùng kiếm uy hiếp cậu.
Linh Linh hỏi: "Ký chủ, anh bị sao vậy? Có thể để Linh Linh san sẻ nghi vấn với anh không nè"?
Ninh Thư trầm mặc nói: "Đêm qua, Bách Lý Mặc muốn giết anh".
Linh Linh kinh hãi: "Đồ bệnh tâm thần kia muốn giết anh? Ký chủ, anh không sao chứ"?
"Nhưng không biết vì sao hắn lại dùng kiếm uy hiếp anh, rồi cuối cùng cũng không ra tay." Ninh Thư ấp úng nói, nhịn không được hơi ngưng mi.
Quá kỳ quái.
Linh Linh cũng hơi chấm hỏi một chút: "Thì ra là vậy, ký chủ ơi, anh nhất định phải cẩn thận chút nha.
Bách Lý Mặc đúng thật là đồ bệnh tâm thần".
Ninh Thư có chút ấm áp trong lòng: "Cảm ơn em, Linh Linh".
Trên thế giới này, có lẽ chỉ có Linh Linh là bận tâm tới cậu.
Cậu không hề cảm thấy Linh Linh là số liệu lạnh băng chút nào hết.
Linh Linh: "Không cần cảm ơn nà! Bất quá, ký chủ cũng thật lợi hại đó, Linh Linh mới rời đi một đoạn thời gian mà anh lại xoát được 10 điểm hảo cảm rồi, quá là tuyệt vời"!
Thiếu niên nghe nói thế cũng hơi lắp bắp kinh hãi, không biết từ khi nào mình lại xoát 10 điểm hảo cảm của Bách Lý Mặc rồi.
Có lẽ là vì nồi lẩu?
Ninh Thư nghĩ thầm.
Chỉ là hai ngày kế tiếp, cậu cứ cảm thấy ánh mắt nam nhân nhìn mình có điểm kỳ quái.
Thiếu niên bị nhìn đến da đầu tê dại.
Bách Lý Mặc liếc qua, sau đó bắt đầu kêu tiểu ảnh vệ này đến đấu tay đôi.
Ninh Thư đã có thói quen và bản năng cơ thể, giờ có gọi cậu là cận vệ cũng không có gì quá sức, chuyện hạ nhân nên làm, cậu cũng làm được.
Có thể xoát được hảo cảm nên cậu thấy chuyện này cũng chẳng sao.
Khi xoay mặt né người về sau, thân thể Ninh Thư có điểm mất thăng bằng ngã vào lòng nam nhân.
Cậu lộ ra biểu tình kinh hãi, vừa định đứng dậy, đôi mắt lạnh băng của Bách Lý Mặc đã nhìn qua, ý vị không rõ nói: "Ngươi thế nhưng lại rất hiểu như thế nào để nhào vào ngực".
Ninh Thư mặt đỏ tai hồng, chỉ cảm thấy hết đường chối cãi.
Loại hơi thở tràn ngập hormone nam tính, xâm chiếm của đối phương xông vào mũi khiến Ninh Thư không biết vì sao có chút mơ màng, choáng váng.
Bàn tay to men theo bên hông sờ soạng đi vào.
Ngay thời điểm Ninh Thư không nhịn được trừng to mắt, bên trên mái hiên bổng truyền đến một chút động tĩnh
Bàn tay kia nhanh chóng thu lại
Bách Lý Mặc nhíu mày.
Mà cùng lúc đó, mái hiên bị xốc lên, mấy hắc y nhân che mặt phóng đến hướng hai người, mang theo quang đao băng lãnh.
Bách Lý Mặc cũng không buông người ra, trực tiếp ôm thiếu niên vào lòng, chặn lại một kiếm đánh tới, trực diện nghênh chiến.
Ninh Thư có tâm muốn hỗ trợ nhưng lại vô lực thoát ra.
Một đám hắc y nhân thấy Quỷ Vương thế nhưng cứ như xem thường họ, liền tức giận.
Sau đó, họ hợp lực tiến công, thấp giọng nói: "Bách Lý Mặc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi".
"Ồ, lấy mạng bổn vương? Còn phải xem các ngươi có khả năng này không nữa".
Nam nhân cười lạnh, đánh bay một tên ra ngoài.
Không nghĩ tới, đám hắc y nhân còn hậu chiêu, giây tiếp theo liền vứt ra một bao độc phấn.
Bách Lý Măc ôm người xoay một vòng, né tránh.
Mà hắc y nhân nấp một bên thấy thế, sớm đã có mưu, đâm kiếm qua.
Nhưng Bách Lý Mặc giống như có mắt sau lưng, dùng kiếm chắn lại.
Binh khí va chạm loé tia sáng.
Đám hắc y nhân dù thương tích thổ huyết nhưng vẫn đeo bám không tha.
Nơi xa cũng truyền tới tiếng đánh nhau.
Nhóm Ảnh Nhị nhất thời không thể phân thân qua đây hỗ trợ.
Bên tai Ninh Thư chợt nghe được một trận thanh âm sột soạt, không khỏi nhìn lại.
Chỉ thấy trên mặt đất lại có bò cạp, trùng độc bò tới.
Trong lòng cậu nổi lên hàn ý, ra tiếng nhắc nhở: "Vương gia"!
Bách Lý Mặc cũng phát hiện được độc trùng, hắn buông người trong lòng ra, mở miệng nói: "Đi theo phía sau bổn vương".
Dường như nhìn ra thiếu niên này có phần đặc biệt với Quỷ Vương, hai hắc y nhân trong đám cho nhau ánh mắt, dời mục tiêu sang Ninh Thư.
Thiếu niên bị trước sau vây công, còn chưa tính tới những con độc trùng trên mặt đất.
Không biết trên người đám hắc y nhân có thứ gì mà độc trùng lại không tấn công bọn chúng.
Ninh Thư đối phó một lúc đã có điểm cố hết sức, dù sao chỉ