Dạ minh châu chiếu sáng nơi này, giúp Ninh Thư nhìn rõ ràng.
Ở đây giống như một thuỷ lao đã lâu không ai lui tới.
Một bên còn có giá nến chưa được thắp lên, quan trọng hơn hết là những hình cụ xung quanh, nhìn qua có phần khiến người ta không rét mà run.
Bách Lý Mặc dựa người vào tường, thần sắc càng thâm trầm hơn so với mọi khi.
Ninh Thư nhìn theo tầm mắt nam nhân, phía đó có một roi da dài màu đen, bên trên dường như còn dính một ít vết máu đã khô lại từ lâu, có chút ghê người.
Sắc mặt nam nhân không biết vì sao hơi hơi tái nhợt, cặp mắt hẹp dài không nhìn ra cảm xúc, tiếng nói trầm thấp: "Ảnh Thất, lại đây".
Thiếu niên tiến lại gần liền bị bàn tay mạnh mẽ bắt lấy, lực đạo vô cùng lớn.
Ninh Thư có chút khó chịu nhíu mày, mở miệng dò hỏi: "Vương gia"?
Bách Lý Mặc cười khẩy: "Ngươi có biết, trước đây chỗ này là thế nào không"?
Ninh Thư lắc lắc đầu.
Nam nhân tuấn mỹ thần sắc nhàn nhạt, ngữ khí lại lạnh băng nói: "Từ năm bổn vương 5 tuổi, đã bắt đầu bị nhốt ở đây, nhốt đến 3 năm." Hắn châm chọc: "Thế nhân đều nói bà ta là đệ nhất Vương phi hiền lương thục đức, không ai biết được, bà ta chính là một kẻ điên".
Bách Lý Mặc nâng mặt, lời nói có chút sởn tóc gáy: "Ảnh Thất, ngươi đoán xem bà ta tra tấn bổn vương như thế nào"?
"Bà ta buộc chặt bổn vương chỗ này ngày đêm, thả rắn cắn, còn dùng roi quất đánh".
"Đó là còn nhẹ".
"Bà ta còn nung sắt nóng lưu lại dấu vết trên lưng ta..."
Ninh Thư ngây người.
Lúc này mới ý thức được người mà nam nhân đang nói tới là ai.
Vị kia chính là lão Vương phi đã chết vì bệnh, cũng là mẫu thân của Bách Lý Mặc.
Cậu chỉ là nghe đối phương nhất thời nói tới mà đã cảm thấy lạnh người.
Người ta nói, hổ dữ không ăn thịt con, huống chi đây còn là một người mẹ.
Dù cha mẹ Ninh Thư không cho cậu nhiều tình thương, nhưng cũng không ngoan độc tàn nhẫn như vậy.
Nhất thời, Ninh Thư chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Tay Bách Lý Mặc vươn ra đặt trên chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên.
Đôi mắt đen kịt nhìn sâu vào cậu, nói: "Nếu ngươi phản bội ta, ta sẽ để ngươi càng chịu thống khổ hơn như thế".
"Sống không bằng chết".
"Ảnh Thất, đừng để bổn vương thất vọng".
—-----------------------------------------
Thích khách trong Vương phủ đã bị đoàn diệt, nhưng vẫn để lọt một tên trốn thoát.
Ảnh Nhị băng lãnh nói: "Vương gia, mật thám trong Vương phủ cũng bị chúng ta bắt được".
Bách Lý Mặc cười lạnh: "Tra tấn thật tốt cho bổn vương".
Đại phu từ kinh thành bị bắt đến, giúp Vương gia xử lý vết thương.
Màn đêm nặng nề buông xuống.
Chuyện đêm nay quá mức mạo hiểm, nhưng có thể thấy vấn đề trong đó.
Ảnh Tứ chậm chạp không tới cứu viện, Vương phủ thế nhưng lại bị người đột nhập vào dễ như trở bàn tay...!Ninh Thư có trì độn thế nào cũng đã nhận ra sự không thích hợp.
Chắc hẳn là do Bách Lý Mặc cố ý.
Việc này không chỉ khiến địch nhân lần nữa bại lộ, khiến gian tế bứt dây động rừng bị bắt được.
Không chừng còn có tính toán nào khác nữa.
Một mũi tên trúng 3 con chim.
Nhưng dù sao tất cả cũng đều là suy đoán của Ninh Thư, chuyện thật sự làm cậu thấy da đầu tê dại chính là những lời Bách Lý Mặc đã nói với cậu trong mật thất hôm nay.
Nếu cậu thật sự là gian tế, chỉ sợ đã sớm bại lộ dưới mí mắt của hắn, xương cốt cũng không lưu lại được.
"Còn đứng sững sờ ở đó làm gì? Mau tới làm ấm giường cho bổn vương".
Tiếng nói trầm thấp của nam nhân truyền đến.
Ninh Thư cảm thấy Bách Lý Mặc có thể vẫn còn hoài nghi cậu, dù sao cậu và nguyên chủ vẫn có chút sai biệt, Huống hồ, tính tình của cổ nhân luôn có loại đa nghi, mẫn cảm.
Hiện giờ cậu quả thực như đang hành tẩu trên mũi đao, hơi chút vô ý liền rơi tan xương nát thịt.
Nhưng thiếu niên vẫn không nhịn được, mắt hạnh nhìn lại: "Thuộc hạ cả đời này sẽ không phản bội Vương gia".
Bách Lý Mặc hơi híp mắt: "Lật người lại".
Ninh Thư mờ mịt nhưng vẫn nghe theo phân phó, xoay người qua.
Sau đó nghe thấy thanh âm trầm thấp mệnh lệnh của nam nhân: "Đưa lưng về phía ta, nằm sấp xuống.
Thiếu niên hoàn toàn là bộ dáng mê man.
Cậu không rõ Vương gia định làm gì, nhưng ngại đối phương tâm tình bất định nên vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Sau đó, cậu nghe được hơi thở thô trầm cùng tiếng nói có chút khàn khàn của Bách Lý Mặc: "Kẹp chặt vào cho ta".
Bàn tay to không nặng không nhẹ vỗ lên mông thiếu niên.
Ninh Thư không khỏi run run, do dự nói: "Vương gia"?
Vừa định quay đầu, liền bị nam nhân thấp giọng cảnh cáo.
Thiếu niên đành phải ngoan ngoãn nằm bò.
Không biết qua bao lâu...
Ninh Thư chỉ cảm thấy Bách Lý Mặc như thở nặng một chút, giữa đùi cậu bị ma sát.
Trong lòng thập phần cảm giác kỳ quái, vì sao Bách Lý Mặc lại lấy kiếm chống xuống chỗ này của cậu?
Rất kỳ quái!
Thiếu niên nghĩ thầm, trong đầu tràn đầy điểm không thích hợp.
Đồ vật tựa hồ không đúng, không giống kiếm cho lắm.
Cậu muốn quay đầu lại.
Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là c o p y
Bách Lý Mặc lại đè ép thân mình xuống, tiếng nói mang chút lười biếng: "Ảnh Thất, bổn vương là như thế nào đối với ngươi"?
Ninh Thư sửng sốt một chút.
Giờ nên nói thật hay nói láo?
Nếu nói thật, Vương gia có thể sẽ giết cậu đi? Mà nếu nói dối, hắn vừa liếc nhìn đã biết, sau đó thẹn quá hóa giận giết cậu luôn?
Ninh Thư cẩn thận nói: "Vương gia là Vương gia, Ảnh Thất vĩnh viễn là thuộc hạ trung thành của Vương gia".
Ninh Thư có điểm lo sợ bất an nghĩ thầm, chẳng lẽ đúng thật Bách Lý Mặc đã nhìn ra gì đó?
Ninh Thư phân tâm, cứ nghĩ, cứ nghĩ rồi mơ màng ngủ.
Tiểu ảnh vệ ngủ không an ổn, thân hình nam nhân áp cậu có chút không thở nổi.
Có lẽ vì vậy, cậu mơ màng nhìn thấy một giấc mộng.
Ninh Thư đứng ở một góc trong thuỷ lao.
Tầm nhìn trước mặt là một nữ tử mặc xiêm y đẹp đẽ, quý giá, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp.
Chỉ là bộ mặt nàng ta lúc này rất dữ tợn, trong mắt tràn đầy ác độc.
Lời nói bên môi lại nghe ôn nhu: "Mặc nhi, mau ra đây nào".
Một hài tử 5 tuổi trốn trong góc, run bần bật, ẩn ẩn