Mặt Ninh Thư nóng rát, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Da mặt cậu vốn dĩ đã tương đối mỏng, hiện tại càng là đỏ thấu.
Đặc biệt là khi cảm giác được thứ to lớn làm người sợ hãi kia.
Trong lòng thiếu niên càng thêm kinh hoảng, cậu không nhịn được nhúc nhích hạ thân, lại không nghĩ rằng, nam nhân kia hít hà một hơi, vỗ một chút vào mông của cậu, khàn khàn tiếng nói: "Đừng lộn xộn".
Ninh Thư chưa bao giờ chủ động tìm hiểu hay làm những chuyện như thế này, hai lần trước cũng là do Bách Lý Mặc...!
Cảm giác hổ thẹn lại nảy lên trong lòng làm cậu không nhịn được quay đầu lại, có chút tức giận nói: "Mong Vương gia tự trọng"!
Lại trong lúc lơ đãng nhìn thấy hình dáng của thứ đồ kia, thiếu niên hơi ngẩn ra, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Yết hầu Bách Lý Mặc giật nhẹ đến khó phát hiện, bàn tay to dễ dàng bắt người kéo lại, lên tiếng: "Ngươi không muốn? Hửm"?
Ninh Thư vội vàng quay mặt đi, một lúc mới tiếp lời: "Vương gia chính là thích làm khó người khác như vậy sao"?
Đôi mắt thiếu niên có chút hồng, cũng có chút vô thố mờ mịt, đặc biệt là cặp hạnh xinh đẹp đang trừng người người kia vẫn lộ ra tia uất ức.
Nam nhân chỉ cảm thấy hoả khí càng sâu, bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng khơi cằm tiểu ảnh vệ, hừ một tiếng nói: "Làm khó người khác"?
"Bổn vương còn chưa đi vào, ngươi đã khóc.
Nếu ta vào rồi, chẳng phải ngươi còn muốn tìm chết"?
Ninh Thư thấp giọng nói: "Nếu Vương gia muốn, một bó lớn nữ tử nguyện ý làm ấm giường cho ngài, không thua kém một người như thuộc hạ.
Huống chi..." Cậu nâng mặt, do dự lựa lời nói: "Thân thể thuộc hạ còn cứng ngắc, sẽ không thoải mái như với nữ tử đâu".
Bách Lý Mặc hơi thở thô trầm, đôi mắt trở nên hơi đỏ sậm, lực đạo ngón tay đang nhéo cằm thiếu niên cũng hơi dùng sức hơn một chút: "Không bằng nữ tử"?
"Nữ tử nào"?
"Thiên kim Liễu gia"?
Nam nhân này đột nhiên lại lôi Liễu thiên kim vào, Ninh Thư hơi tức tới mặt đỏ tai hồng nói: "Ngài đừng nói bậy"!
"Tôi cùng Liễu tiểu thư một chút quan hệ cũng không có"!
Bách Lý Mặc cười lạnh một tiếng: "Vậy làm sao ngươi biết thân thể nữ tử tốt hơn?" Hắn đen mặt nói: "Nếu để bổn vương biết ngươi dan díu cùng nữ tử nào, bổn vương sẽ đánh gãy chân ngươi"!
Ninh Thư không nói lời nào, chỉ im lặng mặc lại xiêm y, hồi lâu mới làm như lơ đãng nói.
"Người không biết còn cho rằng Vương gia là đoạn tụ".
Bách Lý Mặc ngoài cười nhưng trong không cười: "Bổn vương chỉ là xem thử thân thể này của ngươi có sạch sẽ hay không.
Bổn vương chưa bao giờ dùng đồ người khác đã dùng".
Lời nói khó nghe này nếu là người bình thường đã sớm thấy bị nhục nhã.
Nhưng Ninh Thư dường như đã quen với kiểu thường phát bệnh chó dại của nam nhân này.
Không ngờ tới, cậu vừa mới mặc đồ vào, một đạo thanh âm xé rách đánh tới.
Thiếu niên cúi đầu liền nhìn thấy quần bị chia thành mảnh vụn, là Bách Lý Mặc dùng nội lực chấn nát.
Đôi chân trắng dài tinh tế cùng cánh mông mượt mà lộ ra.
Bách Lý Mặc dựa vào thành giường, híp đôi mắt nhìn lại: "Bổn vương có cho ngươi đi sao"?
"Vương gia muốn như thế nào"?
Cặp mắt đen kịt của nam nhân nhìn chằm chằm thiếu niên, đạm thanh nói: "Lại đây, hầu hạ bổn vương".
Hắn tuỳ tiện ngồi đó thật sự làm Ninh Thư thấy mặt nóng đến không chịu được.
Cậu không khỏi hít sâu một hơi, nói: "Vương gia vẫn nên tìm người khác hầu hạ đi." Lòng cậu cảm giác có chút tức giận, người này thế nào lại xấu xa và không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng cậu lại không thể trực tiếp tông ngã cửa ra ngoài với bộ dạng này, chỉ có thể đứng tại chỗ, tận lực dời mắt nhìn qua một bên.
Bách Lý Mặc: "Ảnh Thất, bổn vương cho ngươi một cơ hội nữa, nếu ngươi không muốn ta làm như trước thì đổi chỗ khác".
Bản dịch của SoZu chỉ đăng trên wattpad @huyenhuyen3710 những nơi khác đều là c o p y
Ninh Thư có chút mờ mịt, không quá hiểu ý đối phương.
Lại thấy đôi mắt hẹp dài của nam nhân nhìn chằm chằm cậu, cười lạnh nói:
"Bổn vương thấy, miệng của ngươi thật ra cũng linh hoạt lắm".
Ninh Thư nắm chặt tay, không ngờ Bách Lý Mặc lại quá đáng và không biết xấu hổ tới mức này.
Chỉ cần tưởng tượng đến đó là cậu đã cảm thấy vô cùng thẹn và khó chịu.
Phiền là trong lòng cậu còn có một loại cảm giác phức tạp đối với Bách Lý Mặc.
Cậu cảm thấy tuổi thơ của người này quá đáng thương.
Nhưng giờ điểm phức tạp đó đã không cánh mà bay rồi, Ninh Thư thấy người mình nên đồng tình là em bé Bách Lý Mặc kia chứ không phải cái người trưởng thành này, mặt dày hơn mặt đường còn hay phát bệnh dại.
Bách Lý Mặc cũng không nóng nảy: "Ảnh Thất, ngươi suy xét kỹ chưa"?
Ninh Thư thấy thật nan kham, nhưng cuối cùng cậu vẫn đành trầm mặc đi qua.
Cậu chưa bao giờ hoài nghi tính chân thật trong mỗi câu nói của Bách Lý Mặc.
Đổi chỗ làm mà hắn vừa nói còn khiến cậu ám ảnh tâm lý hơn, thôi thì cứ cọ cọ chỗ cũ vậy.
Thứ lớn như vậy, càng nghĩ càng thấy tê miệng, không chịu.
...
Bách Lý Mặc ôm thiếu niên trong lòng, hơi thở thô suyễn.
Lỗ tai Ninh Thư đỏ như muốn xuất huyết, cậu nhắm hai mắt lại, không muốn nghe càng không muốn nhìn.
Nhưng từng hơi thở của nam nhân mỗi lần đều như sát lại, còn truyền vào tai cậu rõ ràng.
Cuối cùng, Bách Lý Mặc có chút thoả mãn, khàn khàn giọng nói bên tai cậu: "Lần sau đổi cách làm khác".
Bách Lý Mặc híp mắt lại, đè người dưới thân mình: "Nhìn bổn vương".
Ninh Thư bất đắc dĩ, mở to mắt, đôi mắt có chút ướt át, gương mặt ửng đỏ, một phần vì tức giận, một phần là vì xấu hổ.
Bách Lý Mặc hơi lăn yết hầu, duỗi tay vuốt ve cổ thiếu niên: "Bổn vương muốn đi vào".
Ninh Thư: "..."
Bách Lý Mặc tắt nến, sau đó ôm lấy thiếu niên đang ngủ say.
—------------------------------------------
Thời điểm Ninh Thư nhìn thấy Thượng Quan Vân Nhi, đã là ba ngày sau sự việc.
Nữ nhân khi nhìn thấy cậu, lộ ra biểu tình ghen ghét, nhưng cũng không biết vì sao lại không đi tới gần.
Nhưng con đường này nhất định phải đi ngang qua.
Khi thiếu niên lướt qua bên người đối phương, nghe được thanh âm hơi lạnh lẽo của Thượng Quan Vân Nhi: "Chờ ta ngồi lên vị trí Vương phi, ngươi cho rằng