Ninh Thư không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Cậu vốn dĩ đã chết ở thế giới gốc, dựa vào Linh Linh mới có cơ hội được sống lại lần nữa.
Nhưng xem ra, Liễu Oanh Oanh dường như là ngoài ý muốn mới xuyên qua.
Linh Linh: "Ký chủ, kỳ thật Liễu Oanh Oanh không nhất định là người cùng một thế giới với anh".
Ninh Thư ngạc nhiên, không khỏi dò hỏi ý tứ của Linh Linh.
Linh Linh hoạt bát nói: "Bởi vì có rất nhiều thế giới song song tồn tại, ví dụ như thế kỷ 21 cũng chia ra rất nhiều không gian không giống nhau.
Vậy nên, Linh Linh mới nói chưa chắc là Liễu Oanh Oanh đến từ thế giới của ký chủ á".
Liễu Oanh vẫn còn đang khóc, khóc đến bộ dạng đáng thương.
Ninh Thư trầm mặc, nhẹ giọng nói: "Cô biết thành phố D không?" Đây nơi cậu từng sống ở thế giới gốc.
Nhưng thiếu nữ lại là vẻ mặt mờ mịt: "Thành phố D là chỗ nào? Huynh lớn lên ở nước ngoài sao"?
Ninh Thư thở dài một hơi, quả nhiên giống lời Linh Linh nói, Liễu Oanh Oanh không phải người cùng thế giới với cậu.
Liễu Oanh Oanh trở nên có chút bất an, cô cũng không biết chuyện Ninh Thư và mình không cùng thế giới, xem thiếu niên như cọng rơm cứu mạng, gắt gao bắt lấy: "Có vấn đề gì sao"?
Ninh Thư nhìn bộ dáng lo âu của thiếu nữ, lắc đầu, cũng không đem sự thật nói ra sợ đối phương sẽ suy sụp mất.
Cậu mềm giọng nói: "Cô có biện pháp trở về không"?
Liễu Oanh Oanh lắc đầu.
Ninh Thư nói tiếp: "Nếu không có, tiệp tục ở lại thế giới này sống cho thật tốt cũng là một cách, dù sao còn sống vẫn là chuyện tốt nhất." Cậu biết có thể những lời này rất tàn nhẫn, nhưng đôi khi cuộc sống chính là như vậy, thượng đế trêu đùa con người.
Liễu Oanh Oanh hiển nhiên không tiếp thu được, cô mở to mắt nhìn, liều mạng lắc đầu: "Không, tôi không cần ở lại đây, tôi có gia đình của mình, cha mẹ nhất định vẫn đang đợi tôi trở về".
Cô khóc lóc nói: "Cha mẹ ta nhất định lo lắng đến chết, ngày thường tôi đi về trễ một chút là hai người đã lo đến mức gọi tìm bạn bè tôi hỏi thăm.
Đối với cái thế giới này tôi không một chút lưu luyến gì, tôi rất sợ hãi, tôi cảm thấy mình là dị loại, tư tưởng quan điểm của những người ở đây hoàn toàn khác tôi".
"Hơn nữa, tôi không biết khi nào sẽ bị bọn họ phát hiện mình không phải nữ nhi thân sinh đó của họ".
Liễu Oanh Oanh nhịn không được bắt lấy thiếu niên tay, rơi lệ nói: "Huynh nhất định cũng rất muốn về nhà đúng không? Cha mẹ huynh cũng nhất định đang chờ huynh.
Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, rời đi nơi này đi".
Trái tim Ninh Thư hơi thắt lại.
Cha mẹ cậu, lúc biết em trai đã giết cậu, chuyện họ làm trước tiên chính là che giấu chân tướng.
Họ sợ hãi Ninh Hi vào Cục Cảnh Sát sẽ hủy đời này.
Bên ngoài lại tuyên bố cậu đã ra nước ngoài, một giọt nước mắt cũng không có, trước sau như một yêu thương Ninh Hi.
Có đôi khi, Ninh Thư cũng cảm thấy mình sinh ra là dư thừa, không nên sống trên thế giới này.
Cậu vẫn luôn sắm vai nhân vật anh trai, cảm thấy cha mẹ nói rất đúng, Ninh Hi thân thể không tốt, cho nên cần thông cảm và yêu thương đứa em này hơn..
Cả nhà đều quan tâm Ninh Hi, bao gồm chính cậu.
Cho đến khi Ninh Hi mỗi khi làm sai đều trốn tránh trách nhiệm, đổ lên người cậu, Ninh Thư mới bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
Nhưng cha mẹ không tin tưởng lời của cậu, chỉ biết cho rằng do cậu ghen ghét Ninh Hi, mới có thể vu hãm chính em trai ruột của mình.
Họ cảm thấy cậu thật tệ hại, hư hỏng.
Ninh Thư vĩnh viễn cũng không thể quên được, Ninh Hi tránh ở phía sau cha mẹ, lộ ra nụ cười thiên chân vô tà với chính mình.
Cậu ngây thơ cho rằng, gia đình có anh em trai gái đều giống như vậy.
Sau này trưởng thành cậu mới hiểu được, trên thế giới này, không phải gia đình nào cũng như vậy.
Ninh Thư hoàn hồn, từ hồi ức trở lại thực tại, nhìn thiếu nữ trước mặt.
Cậu nghĩ, gia đình của đối phương nhất định là rất ấm áp và vui vẻ, nếu không, cũng sẽ không dưỡng ra một cô bé đơn thuần như vậy.
Cậu nhìn thiếu nữ hồi lâu rồi gật gật đầu nói: "Tôi có thể giúp cô".
Cậu hơi dừng một chút rồi lại nói: "Nhưng cô cũng đừng ôm quá nhiều kỳ vọng, tôi tới thế giới này cũng không sớm hơn cô bao nhiêu.
Hơn nữa, Bách Lý Mặc là người tâm tư kín đáo, năng lực suy đoán lại cực mạnh, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức".
Bản dịch của SoZu chỉ đăng trên wattpad @huyenhuyen3710 những nơi khác đều là c o p y
—------------------
Sau khi từ biệt cùng Liễu Oanh Oanh, Ninh Thư vội vàng đẩy nhanh tốc độ, về tới bên ngoài Càn Ninh điện.
Nhưng không ngờ cậu chân trước vừa đến nơi, sau lưng Bách Lý Mặc đã đi ra.
Lúc nhìn thấy cậu liền mở miệng nói: "Ảnh Thất, vừa rồi ngươi đi đâu"?
Trong lòng thiếu niên hơi khẩn trương.
Nhưng cậu hiểu lúc này càng hoảng loạn càng giống như chột dạ, vì thế Ninh Thư trấn định đối diện với ánh mắt của Bách Lý Mặc: "Hồi Vương gia, vừa rồi thuộc hạ đi như cung".
(tui khum biết là gì nhe)
Bách Lý Mặc không nói lời nào.
Thẳng đến khi Ninh Thư bị hắn nhìn chằm chằm đến có chút da đầu tê dại, hắn mới chuyển khai tầm mắt, đi xuống cầu thang: "Hồi vương phủ".
Truyện Đông Phương
...
Đến khi trở về vương phủ, trong lòng Ninh Thư vẫn còn thấp thỏm, sợ Bách Lý Mặc sẽ gieo hạt giống hoài nghi trong người, lần nữa ép hỏi cậu.
Nhưng cũng may sau đó nam nhân lại như đã quên chuyện này không còn sót lại, không còn nhắc qua nữa.
Ninh Thư biết nếu chính mình tự tiện đi gặp Liễu Oanh Oanh nhất định sẽ gió thổi cỏ lay, Bách Lý Mặc nhất định sẽ nhận được tin tức.
Cũng may thời gian cậu ở Vương phủ cũng không ít, đã học tập được một thứ.
Tuy cậu và nhóm ảnh vệ của Vương phủ không có quá nhiều tiếp xúc, với Ảnh Nhị và Ảnh Lục thì ngẫu nhiên có nói chuyện đôi câu, chỉ có Ảnh Tứ là quen biết nhiều hơn nhưng cậu đã biết được thói quen cũng như lộ tuyến canh gác của những người này.
Chỉ cần cẩn thận