Anh muốn đỡ lấy tôi, nhưng người đã khom được một nửa, lại dừng lại, chỉ đứng nhìn tôi, trong đôi tròng đen lóe ra vẻ lưỡng lự và đau xót. Tim của tôi như bị vò xé, chỉ đành phải làm bộ như không thấy, quay đầu, đứng lên, không nói nửa câu khập khiễng đi qua bên người anh vào văn phòng.
Tôi bị mùi thức ăn thơm lừng làm tỉnh giấc. Nửa mơ nửa tỉnh, chỉ thấy mùi thơm xông điếc mũi, mà tôi đang đói tới cồn cào ruột gan, lập tức giật mình ngồi dậy, vừa hít hít cái mũi, vừa choáng vàng mặt mày, ai làm ơn nói giùm xem tôi chuyện gì đang xảy ra thế này.
Tôi đẩy cửa phòng ngủ ra, Lục Lệ Thành đeo tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp, múa xẻng vung dao, tư thế rất thành thạo, thấy tôi tóc tai bù xù trợn tròn mắt nhìn anh ta ngẩn người, liền nói : "Cô dậy rất đúng lúc, đi đánh răng rửa mặt xong là có thể ăn cơm được rồi, trong cái tủ nhỏ trong nhà vệ sinh kia có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới đấy."
Tôi bám tay vào tường, lần mò tiếng vào nhà vệ sinh, lúc miệng đầy kem đánh răng, rốt cuộc mới nhớ ra vì sao tôi ở chỗ này.
Tôi lau khô mặt đi ra ngoài, vừa túm tóc vừa hỏi : "Anh có chiếc đũa nào không cần thiết phải bỏ đi không ?"
"Để làm gì ?"
"Có thì cho tôi một cái, không có thì bẻ một cái đưa đây."
Lục Lệ Thành ném cho tôi một chiếc đũa mới : "Dùng tạm nó đi."
Tôi dùng chiếc đũa búi tóc lên thành một búi, tự ngắm nghía mình một cái, quả nhiên không đến nỗi đầu bù tóc rối như một nữ quỷ nữa.
Lục Lệ Thành đã cởi tạp dề từ lúc nào, đang sắp đồ ăn, nhìn thấy tôi, anh ta liền cười phá lên :"Thực tiên phong đạo cốt."
Tôi nghĩ một lát, còn lâu mới được thế, trên người tôi đang mặc một chiếc áo full kiêm luôn áo ngủ dài rộng màu xám, chỉ có trên đầu là một cái búi tóc đạo sĩ. Không đợi anh ta xới cơm xong, tôi đã vội vàng ăn vụng trước một miếng cà muối, không khỏi xuýt xoa một tiếng, ngon tới mức người muốn tan chảy : "Lục Lệ Thành, anh đâu chỉ biết nhiều thứ, rõ ràng loại toàn năng hai mươi bốn loại."
Anh ta đưa chén cơm cho tôi, làm bộ thực khiêm tốn hỏi : “Nào cơ, nào cơ ?"
Tôi chỉ vào đầu, vào mắt và tay anh ta : "Đây, đây và đây... đều có khả năng."
Lục Lệ Thành lại cười to lên. Tôi bưng bát cơm, ăn vội vội vàng vang như gió cuốn mây bay, anh ta kề bên vội vàng nói luôn mồm : "Từ từ, từ từ, lần này đồ ăn chắc chắn thừa thãi, cô không cần phải cướp của tôi."
Tôi cũng chẳng thèm nói gì cả, chỉ vùi đầu vào ăn, vốn đã đói, đồ ăn lại cực ngon, ngay cả món rau xào bình thường, mà anh ta cũng có thể khiến cho nó hương sắc đều trọn vẹn. Tôi ăn xong một chén cơm lớn, rốt cuộc mới ăn chậm lại : "Lục Lệ Thành, người như anh vậy, Cổ Long có một câu miêu tả rất chính xác."
Lục Lệ Thành rất tò mò hỏi : "Nói sao ?"
"Thậm chí có người còn cho rằng, ngoại trừ việc sinh con, việc gì hắn cũng làm được."
Lục Lệ Thành vô cùng tức giận nói : "Mau ăn cơm cho xong đi."
Tôi vô cùng hứng thú hỏi : “Vì sao tài làm bếp của anh lại tuyệt như thế ? Chẳng lẽ anh đã từng có một khách hàng thích ăn ngon ? Cũng không đúng nha ! Nếu người đó thích đồ ăn ngon, anh chỉ cần đi kiếm đầu bếp giỏi là được. Chẳng lẽ có người thích tự xuống bếp, nên vì tiếp khách, mà anh phải tự luyện ra một tay nghề đầu bếp cực giỏi ? Nếu đúng là như vậy, hộ khách thật quái vật, mà anh còn quái vật hơn."
Lục Lệ Thành không thèm quan tâm, sự hiếu kỳ của tôi lại càng tăng lên : "Chẳng lẽ không phải vì khách hàng, mà vì tình yêu ? Bạn gái cũ của anh từng thích ăn đồ anh nấu chăng ?" Tôi chậc chậc lưỡi cảm thán : "Thực là không thể đoán được nha ! Anh đúng là người có thể ra phòng khách, vào phòng bếp nha !"
Nhìn thấy cái vẻ ngoài không biết được sự thật tuyệt không buông tha của tôi, Lục Lệ Thành cũng có vẻ không chịu đựng nổi : "Sao cô lại có thể tò mò nhiều chuyện như thế chứ ?"
"Tò mò nhiều chuyện là thiên chức và nghĩa vụ của phụ nữ nhá !" Tôi nói rất hùng hồn.
Lục Lệ Thành thản nhiên đáp lại : "Năm năm trước, cha tôi bị bệnh nặng, tôi đón ông ấy tới Bắc Kinh chữa bệnh, trong khoảng nửa năm lúc ông ở đây chữ bệnh, trù nghệ của tôi từ mấy điểm vọt lên tận 100, nấu ăn thực ra cũng không cần thiên phú, chỉ cần có tâm là được."
Tôi thực không hiểu liền hỏi : "Năm năm trước xem ra anh cũng là kẻ có tiền rồi, sao không mời đầu bếp ?"
Anh ta thả đũa xuống, ánh mắt vô thức nhìn chằm chằm vào đống thức ăn trên bàn : "Lúc tôi học đại học, vì tiết kiệm tiền, những dịp nghỉ lễ đều đi làm thêm, cả bốn năm đại học chỉ về nhà có một chuyến. Sau khi tốt nghiệp đại học, để có thể mau chóng kiếm được tiền, trong suốt năm năm tôi cũng chỉ về nhà có hai lần, mà một lần là nhân dịp công tác đi ngang qua thôi. Tôi vẫn cảm thấy chỉ cần tôi cố gắng một chút, thì tương lai có thể giúp cha mẹ tôi có một cuộc sống tốt hơn, có thể đối xử hiếu thuận với hai người. Không ngờ rằng không đợi tới lúc tôi có thể trọn đạo hiếu, phụ thân tôi đã bị bệnh rồi. Lúc tôi đón cha tôi tới Bắc Kinh chữa bệnh, tôi nguyện ý bỏ ra hết số tiền tôi đang có, nhưng có thêm bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không thể giữ lại cha tôi được, cho nên tôi chỉ có thể nấu cơm hàng ngày cho cha, khiến cha tôi được ăn đồ ăn do chính tay con mình nấu, nói là tôi trọn đạo hiếu, chi bằng nói rằng đó chính là tôi tự bù đắp lại những áy náy và tự trách của mình. Cái nỗi đau "con muốn báo hiếu mà cha mẹ không còn", người không trải qua khó có thể hiểu được."
Tôi cảm thấy mình thật có lỗi : "Thật xin lỗi, tôi không nên tò mò quá như vậy."
Lục Lệ Thành cầm lấy đôi đũa : "Không có gì, ăn cơm thôi !"
Chúng tôi đang yên lặng ăn cơm, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Lệ Thành lập tức buông bát đũa ra nhấc nghe, những người biết số điện thoại này cũng không nhiều lắm, một khi vang lên, chắc chắn là có chuyện.
"Là tôi, ừm, cô ấy ở đây, ừm, được." Anh ta quay người lại gọi tôi : "Tô Mạn, ra nghe điện thoại"
"Tôi hả ?"Tôi tự chỉ chỉ vào chóp mũi mình, không hiểu vì sao điện thoại tìm tôi lại gọi tới số của anh ta.
"Alo"
"Mình đây, cậu muốn dọa chết mình sao ? Cậu có biết, mình và Tống Dực suýt chút nữa lục tung thành Bắc Kinh lên hay không ?" Giọng Ma Lạt Năng như kèm theo tiếng khóc nghèn nghẹn.
Tôi vô cùng ngạc nhiên : "Mình chỉ ở đây thôi mà ???"
"Lúc mình và Tống Dực ăn tối xong, quay về, thấy giường bệnh trống không. Hỏi thăm người trong bệnh viện, bọn họ ba không, ngược lại còn chất vấn lại bọn mình. Gọi điện thoại cho cậu, lại thấy tắt máy. Tới nhà tìm cậu, bảo vệ nói cậu chưa về. Gọi về nhà cha mẹ cậu, mẹ cậu lại nói rằng sáng nay cậu đã nói cuối tuần này không về nhà, bảo mình gọi di động cho cậu, mình cũng không dám hỏi nhiều, sợ bọn họ lo lắng, chỉ đành nói qua quýt cho qua. Tới lúc bọn mình không còn cách nào nữa, Tống Dực mới gọi điện cho một người ở MG, nói có chuyện gấp, cần tìm Lục Lệ Thành, người kia cũng có vẻ như không vui, lần sờ nửa ngày trời, mới tìm ra số điện thoại này. Nếu cậu muốn hai người một thế giới, tốt nhất cũng phải viết giấy để lại cho mình chứ, cậu có biết mình lo lắng lắm hay không hả ?"
Cổ họng tôi như nghẹn lại, nói không ra lời. Ma Lạt Năng cuống quýt kêu vội lên : "Tô Mạn, cậu chết rồi sao ? Nói gì đi chứ ?"
"Mình không sao cả, đêm qua mình ở chỗ Lục Lệ Thành"
Đầu điện thoại bên kia im bặt trong giây lát, giọng của Ma Lạt Năng có vẻ căng thẳng : "Mạn Mạn, cậu sao thế ? Không phải cậu đang giận mình đấy chứ ?"
"Không, mình có giận gì cậu đâu"
"Có phải Lục Lệ Thành nói gì với cậu về mình không ?"
"Không, thật không có gì mà, mình đâu có giận gì đâu..."
Lục Lệ Thành liền giật lấy điện thoại : "Hứa tiểu thư, tôi là Lục Lệ Thành. Tôi và Tô Mạn đang ăn cơm, có chuyện gì, có thể đợi lúc chúng tôi cơm nước xong xuôi nói tiếp không ?"
Không nghe được Ma Lạt Năng nói gì, chỉ thấy Lục Lệ Thành trả lời rất khách khí : "Được, không có vấn đề gì cả, tôi sẽ chiếu cố cô ấy cho tốt. Được, được, tôi sẽ bảo cô ấy bật di động. Được, tạm biệt."
Anh ta dập điện thoại : "Ăn nữa không ?"
Tôi lắc đầu : "Thật ra đã no rồi, chẳng qua ăn ngon quá, nên mới ăn thêm thôi."
Anh ta không nói gì, bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, tôi ngại ngùng nói : "Để tôi rửa chén cho."
"Không cần, cô đi uống thuốc đi, thuốc ở trên bàn, riêng trong cái bình xanh kia thì không cần uống."
Tôi đổ ra một đống mấy viên thuốc xanh xanh vàng vàng, nuốt một hơi. Người bị thương, có thể uống thuốc, nhưng nếu con tim bị thương, thì biết trị liệu bằng cách nào đây ?
Tôi cầm thuốc và bật lửa của Lục Lệ Thành, đứng cạnh cửa sổ.
Đẩy cửa sổ ra, cái rét căm căm chợt ùa vào làm người thoáng run lên. Tôi châm một điếu thuốc, liếc mắt đánh giá xung quanh trong lớp khói thuốc mù mịt.
Xung quanh nhà, chắc Lục Lệ Thành cố ý không cải tạo gì cả, hết thảy đều hoang dã như cũ, chiếc "Mục Mã Nhân" màu đen nằm nghỉ ngơi giữa những búi cỏ héo vàng. Còn cái rừng cây ở phía xa xa kia, trên những cành cây khẳng khiu đen xì, vẫn còn đọng lại chút tuyết chưa tan hết, lang lổ đen trắng, nhìn qua càng có vẻ tiêu điều.
Lúc tôi hút hết một điếu thuốc, tiếng vòi nước đang chảy róc rách trong phòng bếp chợt ngừng. Một lát sau, nghe thấy tiếng Lục Lệ Thành vang lên phía sau lưng tôi : "Cô tính bồi dưỡng mình thành một kẻ nghiện sao ?"
Tôi quay lưng lại, hai người như dán chặt vào nhau. Tôi lập tức phun một ngụm khói vào mặt anh ta, anh ta hơi nhíu mày, tôi ngửa đầu, nhìn như sắp đụng vào cằm anh ta, cười cười hỏi : "Đêm qua anh đã biết hết thảy những tin tức, anh định làm thế nào ?"
Anh ta lui ra sau một chút, cũng cười : "Vốn tôi hy vọng cô có thể làm chút gì đó !"
"Vậy anh phải thất vọng rồi. Tôi không tính chạy tới chỗ Ma Lạt Năng để lên án Tống Dực, bởi vì tôi tin rằng anh ấy không phải người như thế, anh ấy yêu Ma Lạt Năng thực sự, nếu anh chứng kiến ánh mắt anh ấy nhìn nàng, anh sẽ hiểu."
"Thế đối với cô thì sao ? Tôi tin là cách cư xử của anh ta đối với cô, theo Ma Lạt Năng phán đoán, cũng biểu lộ ra một cái chữ "Yêu" ."
"Anh ấy làm gì cho tôi ? Sao tôi không biết chứ ?" Hai mắt tôi sáng vụt lên, mê hoặc hỏi.
Lục Lệ Thành nhìn tôi chằm chằm, không nói câu nào, tôi rít một hơi, điếu thuốc lá kẹp giữa những ngón tay : “Chế tạo lời đồn công kích đổi thủ cạnh tranh cũng không phải thứ mà một người có thân phận như Lục Lệ Thành nên làm."
Lục Lệ Thành lắc đầu cười : "Tô Mạn, cô thật không sai"
"Cám ơn, tôi đang học tập vị sư phụ tốt nhất." Tôi trừng mắt nhìn anh ta.
Anh ta cười méo xệch : "Cám ơn đã khen ngợi."
Tôi dựa vào cửa sổ, nhìn anh ta đầy dò xét : "Tựa hồ như trông anh cũng chẳng thất vọng lắm thì phải, có thể trao đổi với tôi một chút được không, anh tính làm thế nào để chia rẽ Tống Dực và Ma Lạt Năng ?"
"Vẫn đang suy nghĩ, chưa có cái kế hoạch nào hoàn mỹ. Vốn định lợi dụng cô, ai ngờ cô lại không chịu hợp tác."
Tôi ôm bụng cười, lại châm thêm một điếu thuốc nữa, quay người, dựa sát vào cửa sổ, nhìn về xa xăm, lẳng lặng hút thuốc. Anh ta đứng cạnh tôi, cũng tự châm cho mình một điếu : "Rốt cuộc Tống Dực có gì tốt chứ ? Sao cô chẳng hận anh ta chút nào thế ?"
Tôi suy nghĩ một lát : "Không hận ! Bởi vì anh ấy lựa chọn Ma Lạt Năng cũng không phải cái nguyên nhân mà anh nghĩ tới, nhất định anh ấy có nguyên nhân riêng của anh ấy, có lẽ..... anh ấy chỉ bị tôi làm cảm động, còn Ma Lạt Năng mới là tình yêu thực sự."
Lục Lệ Thành cười đầy khinh thường : "Xem ra đúng là tôi đã già rồi, không thể nào hiểu được cái gọi là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên giữa anh ta và Hứa Liên Sương, tôi cứ nghĩ chắc Tống Dực cũng sớm qua cái tuổi này rồi chứ. Ngoại trừ sự xuất thân của Hứa Liên Sương, tôi không nghĩ ra cái gì có thể khiến một người đàn ông ba mươi tuổi đột nhiên yêu một người xa lạ, đặc biệt ...." Tôi hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, anh ta cũng nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt nhìn chăm chú vào tôi : "Đặc biệt anh ta còn có cô rồi !"
Lòng tôi thoáng chấn động một cái, lật tức quay ngoắt đi : "Cám ơn anh quá khen."
Anh ta nhả ra ba vòng khói thuốc : "Tôi vẫn không chịu thừa nhận ưu thế của Tống Dực, nhưng bây giờ, tôi không thể không nghĩ tới, sau khi rời khỏi MG, tôi nên đi đâu. Tựa hồ như kết quả đã rành rành ra đấy rồi."
Tôi lập tức bật cười : "Xem chừng chả giống ngữ khí bình thường của Lục Lệ Thành gì cả."
Anh ta cũng cười : "Chuyện đã tới nước này rồi, hình như thất bại cũng không phải thứ mà người ta khó đón nhận như tưởng tượng"
Tôi nghĩ một lát, rồi trịnh trọng nói với anh ta : "Tôi nghĩ chuyện sẽ không phát triển như anh nghĩ đâu. Với tính cách của Ma Lạt Năng, chắc chắn sẽ rất ghét nếu bị người khác nhắc tới mối quan hệ giữa mình và cha mình. Tống Dực cũng là một người vô cùng kiêu ngạo cũng như tự tin, tôi không cho là anh ấy sẽ nhờ tới thế lực của cha Ma Lạt Năng, đó là sự sỉ nhục đối với năng lực của anh ấy. Vì thế, anh cũng không cần phải mang cái phần lợi thế siêu nặng của Hứa Trọng Tấn kia đặt ở phía bên Tống Dực, vì căn bản anh ấy không biết dùng."
Lục Lệ Thành liếc tôi một cái, nói với vẻ chế nhạo : "Đó là phán đoán của cô về Tống Dực sao ?" hàm ý rõ ràng : nếu cô có thể đoán chính xác về Tống Dực, sao còn đứng ở đây giờ này.
Tôi cố chịu đựng nỗi nghẹn ngào trong tim, khẽ nói : "Không tin chúng ta cùng đánh cược đi ! Chỉ cần anh không nói ra, nhất định Tống Dực sẽ không cho bất kỳ người nào ở MG biets rằng anh ấy có quan hệ với con gái của Hứa Trọng Tấn"
"Được ! Đánh cuộc gì nào ? Đừng nói là bắt tôi phải diễn trò không công với cô nhé, cái đó lúc khác tính sau"
Tôi nghĩ hồi lâu, rồi mới nghĩ ra một chuyện : "Về sau anh không được làm tôi sợ, không được bắt nạt tôi, không được áp chế tôi, và phải mang sơ yếu lý lịch của tôi trả cho tôi."
"Chỉ thế thôi sao ?" Anh ta tỏ ra rất khinh thường : "Cái bản sơ yếu lý lịch giả mạo kia của cô, tôi đã sớm cho vào máy hủy tài liệu rồi, nơi Phòng Nhân sự đó vốn chẳng có bất kỳ giấy tờ nào liên quan tới những công việc cô đã từng làm, đợi bọn họ phát hiện ra, chắc sẽ tưởng là mình sơ ý đánh mất, cùng lắm thì bắt cô nộp lại một bản thôi."
"Sao cơ ?" Tôi khó có thể tin đây là chuyện thật.
Anh ta cười nhạo tôi : “Tôi lựa chọn cô làm việc cho tôi, chẳng nhẽ còn chờ người như Linda vạch gốc gác của cô, kéo tôi xuống sao ? Rốt cuộc cô có đầu óc hay không ? Sao Lâm Thanh có thể dạy dỗ ra một đồ đệ ngốc như cô vậy ?"
Nguyên lai những lo lắng hồi đó của tôi đều dư thừa cả.
Anh ta thản nhiên nói : "Tôi nói cho cô, chẳng qua không muốn lừa cô, cô nên nghĩ tới việc đánh đố bằng tiền đi."
Tôi tức giận kêu lên : "Nếu anh thua thì nấu cơm cả đời cho tôi."
Anh ta thoáng run lên, mặt không chút thay đổi nhìn tôi, tôi biết thừa là trong lòng anh ta lại thầm cho tôi là một kẻ điên, vì thế như quả bóng xì hơi : "Tôi không thích đánh cược bằng tiền, anh nói đi!"
Anh ta lại thản nhiên đáp : "Đây là lần đầu tiên tôi hy vọng rằng tôi sẽ thua. Tôi thua, cô có thể có được điều cô yêu cầu, nếu tôi thắng ...." Anh ta nghĩ trong chốc lát : "Nếu tôi thắng, cô liền đi uống tôi một trận, coi như tiễn đưa tôi."
Anh ta nói thản nhiên như không, lòng tôi lại đầy chua xót, ngay cả chính tôi hiện giờ cũng không biết, rốt cuộc là tôi hy vọng Tống Dực thắng, hay hy vọng Lục Lệ Thành thắng. Vì sao nếu không thắng sẽ là thua ? Vì sao nếu không thắng tất thất bại ? Vì sao sau tương tụ lại là chia ly. Vì sao ngày vui ngắn chẳng tày gang ? Vì sao cái gọi là thiên trường địa cửu mãi mãi là hy vọng xa vời ?
Đêm, lúc tôi đang ngồi trên cái giường to đùng của mình, tự hỏi về quá khứ, hiện tại và tương lai của mình, chợt có người đập cửa ầm ầm, tôi vội chạy ra mở cửa : "Ai đó ?"
"Mình đây!"
Cửa vừa mở, Ma Lạt Năng đã xách một cái túi nhỏ vọt vào : "Tối nay mình ngủ đây với cậu."
Trong phòng tắm nhà tôi, luôn có bàn chải, khăn mặt và khăn tắm của nàng, nên tôi cũng không thèm quan tâm tới nàng, chỉ bò lại lên giường, bất quá suy nghĩ của tôi đã rối loạn rồi.
Ma Lạt Năng đánh răng xong, lập tức chạy ra phòng bếp đun nước, lại rất quen thuộc tìm ra bộ đồ pha trà và trà hoa hồng, lại lấy ra nửa quả chanh trong tủ lạnh, cắt thành mấy miếng, đặt trên một cái đĩa trắng nhỏ. Sau khi nước sôi, nàng pha trà hoa hồng, rồi bưng khay trà và đĩa chanh ngồi xuống cái thảm trước giường tôi, vỗ vỗ tay vào vị trí bên cạnh nàng : "Lại đây"
Tôi ngoan ngoãn ôm gối đi qua ngồi, nàng rót hai chén trà hoa hồng, lại vắt vào đó mấy giọt chanh, đưa cho tôi một chén, còn một chén tự uống.
“Nói đi ! Rốt cuộc Lục Lệ Thành nói cho cậu những gì ?"
Tôi im lặng nhìn cánh hoa hồng từ từ nở ra trong chén trà : “Cũng chưa nói gì cả, chỉ giới thiệu về cha cậu cho mình thôi."
Ma Lạt Năng buông chén trà, vừa cầm khăn lau khô tóc, vừa nói : "Mình đoán ngay là anh ta sẽ nói cái này mà"
Tôi đặt cái chén trên lòng bàn tay, xoay nhẹ, vừa có thể ngửi thấy mùi hương hoa hồng, lại vừa ấm tay.
Ma Lạt Năng hơi cúi xuống nhìn tôi : "Cậu nói thật đi, có nổi giận không ?'
"Lúc mới nghe cũng thoáng giật mình, cũng hơi nổi giận, nhưng giật mình nhiều hơn. Bây giờ thì không có cảm giác gì nữa rồi."
Ma Lạt Năng ôm lấy tôi, tựa đầu vào vai tôi : "Mình biết là cậu cũng không nỡ giận mình mà."
Tôi cười : "Xì ! Là không còn sức để giận, chứ không phải không nỡ"
Ma Lạt Năng cười khanh khách một lúc, rồi lại năn nỉ tôi : "Giúp mình lấy rái tai được không ?"
Ma Lạt Năng thích nhất là tôi giúp nàng lấy rái tai, có đôi khi, lúc tôi đang ngoáy ngoáy, nàng ta đã ngủ gật từ lúc nào.
Tôi ừ một tiếng, nàng ta hớn hở đi vào trong phòng vệ sinh lấy mấy cái gạc bông
Nàng đẩy khay trà ra một chút, nằm gối lên đùi tôi, tôi vắt chanh cho ướt hai miếng gạc bông, đặt lên mắt nàng xong, sau đó bật đèn bàn, rẽ tóc nàng ra cẩn thận, dùng một cái kẹp kẹp chặt lại, rồi bắt đầu ngoáy tai cho nàng. Nàng nằm rất thích thú, rất hưởng thụ, giống như một con mèo lười biếng.
"Mạn Mạn, cha mình là cha mình, mình là mình, đời này mình hận nhất là hai chuyện, thứ nhất là tên của mình, thứ hai là họ của mình. Mình vẫn thường nghĩ, nếu mình không mang họ Hứa, nếu mình không tên là Liên Sương, có lẽ đời này mình sẽ hạnh phúc hơn nhiều. May mắn nhất trên đời này là mình gặp được cậu. Cậu biết không ? Trước khi gặp cậu, căn bản mình không biết thế nào gọi là cười to, chính cậu đã dạy mình cách hưởng thụ những vui vẻ của cuộc sống đời thường. Chúng ta có thể ngồi ven đường, uống một chai bia, cười ha hả, lại có thể ăn tôm, cay mà vẫn cười không ngừng. Cậu dẫn mình đi dạo phố, mua một cái khăn đẹp, thế mà cậu có thể vui cả buổi. Mình nói thật với cậu, trước khi gặp cậu, mình vẫn không hiểu nổi, vì sao ông trời lại khiến mình sinh ra trên đời này, bây giờ mình không còn quan tâm tới vấn đề này nữa rồi. Những chuyện tệ hại trong nhà mình, mình ước là vĩnh viễn không phải nhớ tới nó nữa. Chuyện trong quá khứ, mình muốn quên đi vĩnh viễn, mình chỉ muốn nhìn về phía trước, mình muốn là Ma Lạt Năng, vô tâm vô phế, tận hưởng cuộc sống vui vẻ, cậu hiểu không ?"
"Mình hiểu mà, trước kia mình không quan tâm tới chuyện trong nhà cậu, sau này cũng không có hứng thú, nên bây giờ cậu không cần phải lo xa như thế."
Tôi bảo nàng xoay người, tiếp tục ngoáy lỗ tai còn lại. Tay nàng với lên kéo một miếng bông tẩy
trang ra, nheo mắt nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười rất gian xảo : "Bây giờ chúng ta nói tới một số chuyện có ý nghĩa hơn nhá. Đêm qua cậu và Lục Lệ Thành đã làm những gì ?"
Tôi cười : "Làm một số chuyện xấu"
Ma Lạt Năng lập tức kêu to "Dừng tay", rồi ngồi nhỏm dậy, nhìn chăm chăm vào tôi với vẻ chờ mong : "Đau không ?"
"Không đau."
"Sung sướng không ?"
"Rất sung sướng !"
"Sung sướng tới mức nào, có giống như trong sách nói : "sướng muốn chết" không ?
Mặt Ma Lạ Năng đầy vẻ tò mò và hưng phấn, tôi cười lăn lộn trên thảm : "Sung sướng như phun mây phun mù."
Ma Lạt Năng nghiêng nghiêng đầu đầy suy nghĩ, vẻ mặt hoang mang không hiểu gì cả. Tôi liền nhào qua, bóp chặt mũi nàng nói : "Sắc nữ, sắc nữ ! Mình và Lục Lệ Thành cùng hút thuốc, cậu nghĩ tới đâu rồi."
Mặt Ma Lạt Năng lộ đầy vẻ thất vọng, lập tức giơ tay đập cho tôi một cái : "Chính cậu cố ý khiến mình hiểu lầm, cậu sắc, hay mình sắc nào ?"
Hai bọn tôi cùng giỡn nhau lăn lộn trên thảm, đùa chán rồi, mới dựa vào cái đệm thở dốc, nàng nhấp một ngụm trà, đáp : "Mình có một câu, bất quá sự thật mất lòng."
"Cậu cứ nói đi !"
"Lục Lệ Thành kia tâm cơ rất nặng, tâm tư lại thâm trầm có thể sánh với cha mình, mình chỉ sợ cậu không chế ngự được anh ta, tốt nhất cậu nên đối xử với anh ta như gần như xa, đừng đặt cả tâm tư vào đó."
"Cậu truyền thụ cho mình như thế thì giao tiếp với đàn ông như thế nào ?" Tôi nhìn nàng đầy khinh thường : "Mình cũng không uống thạch tín trong ngày sinh nhật, có chán sống đâu."
Ma Lạt Năng lập tức vớ lấy một cái đệm ném về phía tôi, rốt cuộc đã ngắt được mấy câu nói năng nhảm nhí của tôi. Đầu tôi vùi trong đêm, lòng như chết rồi, khẽ nói : "Ma Lạt Năng, đáp ứng mình một chuyện, chuyện giữa mình và Lục Lệ Thành cậu đừng hỏi tới, mình cũng không hỏi tới chuyện giữa cậu và Tống Dực, hai chúng ta tự giành cho nhau một chút không gian tư nhân nhé."
Nàng giơ chân đạp tôi một cái : "Mình vẫn cho cậu đủ không gian riêng, từ lúc cậu bắt đầu xin thôi việc, từ đầu tới đuôi mình có sáp miệng vào lúc nào đâu ?" Nàng thở hắt ra một cái, buồn rầu nói : "Từ ba tuổi mình đã biết, cái loại tình cảm nam nữ này, chỉ có mình mình biết ấm lạnh, người khác nói gì cũng không ăn thua."
Trong giọng nói của nàng ẩn chứa sự tang thương của thời gian, nhất thời trong phòng chìm vào im lặng. Tôi liền ngồi xuống, cười nói : "Mình đói bụng, cậu có muốn ăn cơm rang trứng không ?"
Ma Lạt Năng vô cùng sung sướng gật đầu : "Mình muốn có thêm cả tôm bóc vỏ, lại thêm cả chút carot là tốt nhất."
Ma Lạt Năng tay chưa bao giờ dính vào việc nhà, tôi thì có thể vào bếp, nhưng khả năng cũng chỉ bình thường, bất quá cơm rang trứng khá ngon, là thứ mà Ma Lạt Năng thích nhất. Tôi vừa đánh trứng vừa hoài niệm tài nghệ nấu ăn của Lục Lệ Thành, nếu anh ta không làm quản lý nữa, mà đi mở tiệm cơm, đảm bảo ngày cũng kiếm cả đống tiền.
Hai người vừa đùa giỡn nói nói cười cười xong, tâm sự của Ma Lạt Năng cũng xóa sạch, chỉ lát mà ngủ, mà hai mắt tôi vẫn mở chong chong nhìn đăm đắm lên trần nhà. Nằm một lúc đau cả lưng, đành phải ngồi dậy, lấy thuốc an thần mà Lục Lệ Thành đưa cho tôi, uống hai viên, rốt cuộc mới ngủ được.
Sáng dậy tôi vẫn cảm thấy mẹt, cảm giác như chưa hề nghỉ ngơi chút nào, đây là tác dụng phụ của việc sử dụng thuốc an thần để dỗ giấc ngủ. Bất quá mất ngủ lại càng mệt hơn, hai bên đều hại, chỉ đành chọn bên nhẹ.
Bồn rửa mặt chỉ có một cái, nên tôi cũng không thể cùng với Ma Lạt Năng, nàng đánh răng rửa mặt như đánh trận, vừa tô son vừa chạy xuống dưới lầu : "Muộn mất rồi, mình đi trước đây. Nếu cậu muốn ngủ thì cứ ngủ đi, mình sẽ gọi điện cho Tống Dực, xin cho cậu nghỉ thêm ngày nữa."
Đợi nàng đi rồi, tôi mới dậy rửa mặt. Trốn được một lần, chứ không trốn được mãi, rốt cuộc vẫn phải đối mặt. Tôi cẩn thận búi tóc lên, trang điểm nhẹ một chút, lại chọn một bộ quần áo công sở thực lịch sự, liếc qua hộp trang sức, không hiểu đã mua một đôi nhẫn mặt đầu lâu ở Tây Tạng từ khi nào, liền lôi ra, một chiếc lớn một chiếc nhỏ, vừa vặn một cái đeo vào ngón cái, một cái đeo vào ngón trỏ.
Thấy tôi vẻ mặt Karen như không thể tin nổi : "Alex nói cô bị bệnh mà."
"Đã đỡ hơn nhiều rồi."
Lục Lệ Thành một trước một sau bước vào văn phòng, nhìn thấy tôi đều thoáng sửng sốt, có điều, ngay sau đó Lục Lệ Thành bật cười nhìn tôi từ trên xuống dưới, sắc mặt Tống Dực thì hơi tái đi, tầm mắt lướt qua tôi, nhìn về nơi khác.
Karen cầm một đống giấy tờ tới đưa cho Tống Dực xem, hai người khe khẽ nói gì đó.
Lục Lệ Thành tới trước bàn tôi, cười nói : "Dũng cảm hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, tôi còn tưởng cô phải trốn tránh ở nhà ít nhất ba ngày nữa chứ."
Tôi hừ một tiếng, không thèm để ý tới anh ta, chỉ bật máy tính lên, bắt đầu làm việc. Anh ta vừa nhìn thấy đôi nhẫn có mặt đầu lâu trên tay tôi, liền cười ho nhẹ một tiếng : "Tuổi nổi loạn của cô cũng hơi muộn hơn so với người khác nhỉ ?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta : "Hôm nay tâm trạng anh tốt lắm hả ?"
Tống Dực đứng ở cửa phòng gọi anh ta : "Elliott, đã tới giờ rồi"
Anh ta cười nói : "Đúng rồi, hôm nay tâm trạng tôi vô cùng tốt" Nói xong liền đi cùng Tống Dực ra khỏi phòng.
Văn phòng lặng ngắt như tờ, tôi cúi đầu làm việc, chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy mọi người cùng nhìn tôi chằm chằm : "Sao thế ?"
Peter kêu lên một tiếng đầy kinh hãi : "Sao thế ? Cô nói sao thế là sao ? Cô không thấy vẻ mặt của Elliott lúc nói chuyện với cô vừa nãy sao ?"
Mắt tôi đã quay lại màn hình máy tính : "Ít thấy thì ngạc nhiên thôi ! Anh không ngây thơ tới mức nghĩ là lúc Elliott đối mặt với Mike và khách hàng cũng vẫn giữ cái mặt như muốn đánh nhau đó đi."
Mọi người cùng cười ồ lên, Karen liền nói : "Tôi xin làm chứng, lúc anh ta nói chuyện với Alex cũng tươi cười lắm."
Peter vẫn càu nhà càu nhàu đầy miệng, nhưng chẳng ai thèm để ý tới anh ta cả.
Chữ trên màn hình cứ nhòe nhoẹt không rõ, tôi cố gắng vài lần, nhưng vẫn không thể tập trung được, cuối cùng đành từ bỏ. Tôi ngồi đối mặt với màn hình máy tính, tay đặt trên bàn phím, trông qua như đang làm việc nghiêm túc thực sự, nhưng tôi hoàn toàn không có chút tâm trí nào. Tôi cũng không phải kẻ kiên cường, dù tôi đang ép mình phải kiên cường. Vẫn có thể đội mặt nạ trước mặt mọi người, có điều chỉ cần không ai để ý tới, cái mặt nạ kia đã vỡ tan.
Nghe thấy tiếng trò chuyện giữa Tống Dực và Karen, tôi bừng tỉnh, liếc nhìn đồng hồ ở góc máy tính một cái, thế mà mới chỉ có một giờ trôi qua, cảm cám giác dày vò một giây như một năm này thực khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Tôi đứng dậy ra khỏi văn phòng, tìm một góc không người gọi điện thoại, chuông điện thoại vừa vang lên, đã thấy Lục Lệ Thành nhận rồi : "Sao thế ?"
"Trưa tôi muốn gặp anh một chút, có được không ?"
"Được" Anh ta nghĩ một lát : "Ngay tại cái quán café mà chúng ta gặp mặt lần đầu tiên đi. Chỗ đó yên tĩnh, tiện nói chuyện."
Tôi ngắt điện thoại, cúi đầu, lê chân về chỗ ngồi. Quay lại văn phòng đúng là cần dũng khí thật.
Một người chợt từ văn phòng đi vội ra, hai bọn tôi đụng mạnh vào nhau, tôi vẫn đang bệnh, lại đầu nặng chân nhẹ, lúc này lập tức choáng váng, lảo đảo ngã về phía sau, người kia vội vàng túm lấy tay tôi, muốn giữ tôi lại.
"Không sao ..." Vừa ngửng đầu lên, thấy đúng là Tống Dực, theo bản năng vừa lập tức lại càng lùi hơn về phía sau, vừa muốn tránh khỏi anh.
Phản ứng của tôi làm lóe lên vẻ đau khổ trong mắt anh, thân hình cứng đờ, tay cũng lập tức buông ra. Tôi vốn đang lùi về phía sau, bây giờ lại không có người kéo lại, trọng tâm đổ về phía sau, lập tức ngã ngồi xuống đất.
Anh muốn đỡ lấy tôi, nhưng người đã khom được một nửa, lại dừng lại, chỉ đứng nhìn tôi, trong đôi tròng đen lóe ra vẻ lưỡng lự và đau xót. Tim của tôi như bị vò xé, chỉ đành phải làm bộ như không thấy, quay đầu, đứng lên, không nói nửa câu khập khiễng đi qua bên người anh vào văn phòng.
Giữa trưa, lúc tôi tới quán café, Lục Lệ Thành đã ngồi ở đó từ lúc nào, ngồi đúng ngay vị trí mà lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.
Nhìn thấy bộ dáng khập khiễng của tôi, anh ta cười nói : "Vết thương cũ của cô chưa khỏi, sao đã thêm vết thương mới rồi ?"
Tôi liền ngồi vào chỗ đối diện với anh ta, nói hấp tấp : "Xin anh đáp ứng tôi một việc. Xin anh đổi cho tôi đi một phòng khác, phòng nào cũng được."
Anh ta nhấp một ngụm café, thản nhiên đáp : "Được, may vừa lúc phòng tôi cuối năm quá thiếu người."
Tôi như trút được gánh nặng : "Cám ơn ! Cám ơn!"
Anh ta lặng lẽ uống cafe, ăn bánh mì, người phục vụ lại gần hỏi tôi cần gì, tôi chỉ chỉ vào những thứ anh ta đã gọi, lơ đãng nói : "Giống anh ta"
Mắt tôi lại vô thức quét về phía ngoài cửa sổ, lại vừa nhìn thấy cái bóng dáng cực kỳ quen thuộc kia, áo khoác đen dài, đang đi ra từ cửa lớn, vẫn hơi cúi đầu, trông có vẻ đầy tâm sự, thân ảnh lộ ra vẻ đau thương mơ hồ không rõ.
Tuy nhìn anh sẽ khiến tôi đau lòng, bất quá lại không nỡ rời mắt. Chưa bao giờ từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, ngay cả nhìn thấy anh cũng là một ước vọng xa vời. Bất quá, ngay bây giờ, tại cái góc mà không ai biết tới đây, tôi vẫn có thể nhìn theo bóng anh.
Thanh âm của Lục Lệ Thành đột nhiên vang lên : "Lần trước cô tới đây, là vì muốn nhìn thấy anh ta sao ?"
Tim tôi đập mạnh một cái, lập tức phủ nhận theo bản năng : "Không hiểu anh muốn nói gì ...." nhưng đã tỉnh táo lại ngay. Anh ta đã thấy không ít những mặt xấu xa của tôi, biết không ít những bí mật của tôi, phủ nhận trước mặt anh ta cũng chỉ là thừa.
Người phục vụ bưng café và bánh mì ra cho tôi, tôi cúi đầu ăn, tránh đi sự xấu hổ vừa rồi.
Lục Lệ Thành im lặng nhìn tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta lại vội vàng quay sang chỗ khác, như là tránh né tôi. Tôi giật mình, đây cũng không phải tính cách của anh ta, anh ta lại quay lại nhìn tôi, trong mắt chứa vài mấy tia cười nhạo chế giễu : "Tôi sẽ nhanh chóng điều cô lại đây."
Tôi biết, anh ta cười đang cười nhạo lúc trước tôi hao tâm tổn trí để tiếp cận Tống Dực, nay lại ngậm đắng nuốt cay muốn rời xa anh, đúng là thực châm chọc.
"Cám ơn!"
Tôi gọi người phục vụ tới tính tiền : "Để tôi trả tiền"
Lục Lệ Thành cũng không tranh với tôi, chỉ chỉ tay về phía miếng bánh mỳ tôi mới cắn mấy miếng nói với người phục vụ : "Gói nó lại"
Tôi đang định phản đối, anh ta đã chặn ngay lại : "Bây giờ cô không đói bụng, không có nghĩa là lát nữa cô cũng không đói bụng."
Thực tiễn đã chứng minh, vô số lần tôi tranh chấp với Lục Lệ Thành, kết quả đều thu, nên tôi quyết định im lặng tiếp nhận quyết định của anh ta.
Hiệu suất của Lục Lệ Thành rất cao, ngay hôm sau tôi đã nhận được thông báo, bị điều tạm tới phòng anh ta. Lúc dọn dẹp bàn làm việc, mấy người Peter bọn họ cùng lại hỗ trợ, chào tạm biệt tôi, cùng đùa giỡn với tôi : "Mai gặp lại nhé" Năm mới sắp tới rồi, tâm trạng của mọi người đều thoải mái cả.
Từ lúc tôi bắt đầu dọn dẹp cho tới lúc rời đi, Tống Dực chỉ luôn ở trong phòng, không có chào từ biệt như bình thường, cũng không có nói hẹn gặp lại theo lịch sự, từ đầu tới cuối, anh cũng không nhắc nhở lấy một cậu về chuyện này.
Đợi tôi ngồi vào bàn mới của mình xong, Young đã tới tán gẫu với tôi. Nhớ lại mấy tháng trước, hết thảy cứ như một giấc mơ, đi hết một vòng lớn, rốt cuộc tôi lại về chỗ cũ. Mà lúc đi tràn đầy khát khao và hy vọng, nay lại đầy tuyệt vọng và trốn tránh.
Tôi đang ngồi than thở, Helen đã vào thông báo là chúng tôi cần đi họp.
Lục Lệ Thành nói đang thiếu người. Quả nhiên thiếu người thật, đợi lúc từ phòng họp đi ra, mặt ai nấy đều nghiêm túc, không còn chút tâm trạng nào mà đùa giỡn nữa. Nếu không toàn lực ứng phó, chỉ sợ tết âm lịch năm nay cũng không thể nghỉ ngơi thoải mái, nên mọi người thà bây giờ khổ một chút, để năm mới có thể thảnh thơi hơn.
Công tác cường độ mạnh khiến tôi không có thời gian mà sầu não, cảm giác mỗi ngày chính là bận, bận và bận !
Buổi tối, tôi thường tăng ca tới khuya, tiếc là không còn ai làm bạn ở đầu máy tính bên kia nữa. Đã lâu rồi không log in vào MSN, thậm chí tôi đã xóa bỏ chế độ sign in tự động của nó rồi.
Tối cuối tuần, tôi đã làm xong phần đầu của bảng phân tích, thời gian vẫn còn sớm, ngây người ra nhìn màn hình một lúc, không biết vì cái gì, lại đột nhiên log in vào MSN. Có lẽ bởi đêm làm người ta cảm thấy cô tịch, nhớ nhung như bóng với hình, làm người ta không biết phải trốn vào đâu, tôi chỉ muốn xem lại những log chat cũ giữa tôi và anh; cũng có lẽ bởi bây giờ mới hơn 10 h, những người có bạn gái không có khả năng online giờ này, nên tôi thật yên tâm lớn mật tự dung túng cho nỗi nhớ nhung của mình.
Không ngờ nick của anh lại sáng, cửa sổ chat lập tức nhảy lên : "Anh cứ nghĩ là em không log in nữa rồi."
Giống như đột nhiên nhìn thấy anh ngoài đời thực, mờ mịt vô thố chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức, liền lập tức bấm vào sign out, thoát khỏi MSN. Nhưng chỉ một lát sau, tôi lại không thể khống chế được mình, lại log in vào MSN, chẳng qua bây giờ tôi lựa chọn phương thức là invisible.
Anh không gửi thêm message gì cho tôi nữa, nhưng cái nick vẫn sáng. Tôi nhìn đăm đăm nick anh, tưởng như đang nhìn thấy anh. Rốt cuộc chỉ có thể đứng sau lưng anh, tôi mới có thể to gan lớn mật mà nhìn anh. Sau này, chúng tôi sẽ không tránh khỏi phải tiếp xúc với nhau, chẳng lẽ tôi cứ mãi trốn tránh anh như thế sao ?
Tôi chuyển nick thành available, giống như vừa log in : "Xin lỗi, vừa log in, máy tính đột nhiên hết pin, nên bị rớt mạng."
"Không sao cả"
Tôi cười nhìn màn hình máy tính, mẩu đối thoại mới lịch sự làm sao.
Anh hỏi tôi : "Gần nhất em có thoải mái không ?"
"Tốt lắm ! Nhờ ơn của Lục Lệ Thành, ngay cả thời gian tiếp điện thoại cũng không có, nên cũng không có nhiều thời gian lắm để suy nghĩ này nọ." Tôi biết anh đang muốn vòng vo để hỏi về cái gì, nên cũng thực vòng vo mà trả lời cho anh cái đáp án mà anh muốn nghe.
Một lúc lâu sau, anh mới nói : "Thật xin lỗi, anh không biết em là bạn thân của Liên Sương"
"Chuyện đó và chuyện bọn em là bạn bè có liên quan gì tới nhau ?"
"Lúc đó anh không biết phải đối mặt với em như thế nào, nên anh chạy trốn tới Singapore."
Không ! Cái tôi cần không phải là lời giải thích ! Tôi cắn chặt môi, gõ ra mấy chữ : "Nếu anh cảm thấy thật sự có lỗi, em chỉ muốn hỏi anh một vấn đề"
"Em hỏi đi"
"Rốt cuộc anh có từng thích em không ?"
Màn hình máy tính hoàn toàn tĩnh mịch, tôi không cam lòng, lập tức hỏi tiếp : "Anh đã từng thích em hay không ? Có một chút nào không ? "
Vẫn không có câu trả lời. Tôi dựa vào bàn cười khổ sở, từng chữ từng chữ một từ từ chạy lên cửa sổ chat : "Anh không phải khó xử, em nghĩ anh đã cho em biết đáp án. Vô luận thế nào đi chăng nữa, cám ơn anh, anh đã cho em giấc mộng hạnh phúc nhất, hoa mỹ nhất, tuy rằng tỉnh mộng em chỉ có hai bàn tay trắng, có điều, lúc còn trong mộng, em đã từng vô cùng sung sướng."
Tôi lập tức kích vào sign out, thoát khỏi MSN, tắt máy tính.
Tôi đi ra trước cửa sổ, kéo rèm ra, trước mắt vạn nhà đều sáng đèn, chỉ có tôi là cô đơn một mình. Cầm di động, muốn tìm một người để trò chuyện, lại không biết phải gọi cho ai, tâm sự của tôi không thể thổ lộ với người bạn thân duy nhất có thể thổ lộ, đành phải tự nghịch điện thoại, bật tiếng nhạc chuông lên mình mình nghe.
Gió hoang vần vũ, không quan tâm tới những thống khổ của con người, phảng phất như muốn vét sạch hết thảy. Chuyện cũ dù đã phủ đầy bụi bặm, nhưng những quả pháo hoa ngày xưa ấy, thoáng giống như sắc đèn rực rỡ hôm nay. Có lẽ ở một thời điểm nào đó, có một kẻ nào đó chợt rơi lầm vào trong giấc mộng, thầm giữ lại bao ký ức trong tim. Đợi một lần trái tim xoay chuyển, đợi một lần sóng tình cuồn cuộn, gặp lại nhau sau một đời người. Làm sao thờ ơ cho được, như trời cao vĩnh viễn không đổi thay..... Không tưởng chỉ sợ là vô dụng, sóng tình nếu như cuồn cuộn, nào ai có thể làm ngơ, dễ dàng buông tha chút ảnh hình của tình yêu. Mãnh liệt như con sóng, tan rã như băng tuyết, tâm chỉ âm thầm loạn nhịp, tiền thế đã xa mất rồi, kiếp sau thế mà không gặp, tình không sâu mấy ai phải đau....
Tối nay, thành phố rực rỡ ánh đèn, tôi đứng trước cửa sổ, dùng điện thoại nghe đi nghe lại bài hát, cho tới khi pin cạn sạch.