Review Truyện Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp
Có lẽ đối với nhiều người, khi còn trẻ, điều bản thân nhớ nhất, không phải là lời giảng của thầy cô, cũng không phải lời nói đùa của đứa bạn bàn trên; mà là từng cử chỉ, ánh mắt của người trong lòng. Người ấy nói, người ấy cười, đều có thể khiến bạn đỏ mặt tim đập, không tự chủ được mà khắc sâu thêm bóng hình người ta vào trong lòng hơn một chút.
Cũng có khi, chỉ một câu nói của người ấy, cũng có thể khiến bạn nhớ nhung cả đời.
“Anh đợi em ở Thanh Hoa.”
Tô Mạn của tuổi mười bảy, chỉ vì một câu nói của Tống Dực mà nỗ lực không ngừng, cố gắng thi vào một trong những trường đại học hàng đầu Trung Quốc. Trong thế giới của Tô Mạn, Tống Dực là chàng bạch mã hoàng tử, người tình trong mộng của biết bao cô gái; còn cô chỉ là một người bình thường. Vì thế, cô muốn trở nên thật ưu tú để xứng đáng với Tống Dực.
Thế nhưng lời nói đó của Tống Dực, nếu đối với Tô Mạn là lý tưởng, là mục đích phấn đấu; thì đối với anh, đó chỉ đơn giản là một lời khích lệ. Tô Mạn cứ nhớ mãi không quên, còn Tống Dực đã sớm ném hết thảy sự việc ngày đó vào một góc quên lãng.
Cho đến tận khi đã trưởng thành, Tô Mạn vẫn thường mơ thấy Tống Dực. Có lẽ đây chính là “giấc mộng thanh xuân” mà người ta hay nói. Giấc mộng thanh xuân của Tô Mạn chính là Tống Dực. Ngay cả khi đã bước ra ngoài xã hội, va chạm với không biết bao nhiêu hạng người, Tống Dực trong mơ của Tô Mạn vẫn luôn là Tống Dực ngày đó, trẻ trung tài giỏi, lấp lánh ánh mặt trời.
__
“Trong mộng, tôi vẫn là một đóa hoa đôi tám, vẫn còn là một cành hoa đậu khấu xanh mơn mởn, tâm hồn vẫn trong trẻo, ngây thơ ngọt ngào, còn búng ra sữa.
Tôi đứng cạnh sân thể dục nhìn anh đánh bóng rổ, quả bóng trượt khỏi rổ, xoay tròn rồi rơi xuống phía dưới chân tôi. Anh nhanh chóng chạy vọt tới chỗ tôi.
Đồng phục bóng rổ màu trắng, màu da nâu cổ đồng.
…
Dáng người anh vẫn mảnh khảnh như xưa, vẻ ngoài của anh cũng anh tuấn giống hệt như trong hàng ngàn giấc mộng của tôi. Anh từ từ bước qua ánh mặt trời, từ từ bước qua bảy năm âm u, bước thẳng tới chỗ tôi, phía sau lưng anh là những cánh hoa đào đang bay lả tả, là trái tim tôi đang từ từ rơi xuống.”
__
Thật ra mình rất khâm phục sự “cố chấp” của Tô Mạn. Thử hỏi có bao nhiêu người, có thể chỉ vì một câu nói vu vơ mà chấp nhất theo đuổi tình yêu đầu đời của mình? Thử hỏi có bao nhiêu người, có thể dành cả mười năm thanh xuân chỉ để nhìn về một phía, chờ đợi một tình yêu không biết đến bao giờ mới được hồi đáp?
Tô Mạn là một cô gái mạnh mẽ, cũng rất kiên cường. Cô không chờ đợi bạch mã hoàng tử đến với mình, mà tự dùng thực lực của bản thân, không ngừng vươn lên, sau đó chủ động tìm cách rút ngắn khoảng cách giữa mình và Tống Dực. Gọi mối tình cấp ba là “giấc mộng thành xuân”, sở dĩ là bởi mối tình ấy rất ngắn ngủi. Thế nhưng Tô Mạn lại theo đuổi giấc mộng ấy những mười năm đằng đẵng.
Tống Dực đáng lẽ đã sớm quên đi Tô Mạn, quên mất lời nói vô tình năm nào của mình, cũng quên luôn cô gái bé nhỏ đã giúp anh nhặt bóng ở sân thể dục ngày ấy. Nhưng vì sự kiên trì của Tô Mạn, mà hai người họ một lần nữa gặp nhau. Sợi tơ duyên tưởng như đã đứt đoạn, lại một lần nữa nối lại. Trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng Tô Mạn và Tống Dực cũng có được một cái kết viên mãn.
Nhưng trong review này, mình muốn nói nhiều hơn về Lục Lệ Thành - nam thứ của “Bí mật bị thời gian vùi lấp”.
Nếu như thời gian đem tình yêu của Tô Mạn đối với Tống Dực chôn vùi, sau đó một lần nữa để nó được phô bày dưới ánh mặt trời; thì thời gian lại đem tình cảm của Lục Lệ Thành dành cho Tô Mạn chôn vùi mãi mãi. Vĩnh viễn Tô Mạn cũng không biết, trong bước đường theo đuổi “giấc mộng thanh xuân” của mình, thực ra cô không đơn độc. Bởi vì sau lưng cô luôn có Lục Lệ Thành.
Lục Lệ Thành là một chàng trai tốt. Theo cá nhân mình nghĩ, Lục Lệ Thành tốt hơn Tống Dực nhiều lắm. Tống Dực không rõ ràng trong chuyện tình cảm, dây dưa đến cả bạn thân của Tô Mạn và chị gái của cô ấy, khiến cho Tô Mạn khó xử và đau lòng rất nhiều. Còn Lục Lệ Thành, từ đầu đến cuối anh chỉ quan tâm tới Tô Mạn. Sự quan tâm của Lục Lệ Thành không khoa trương, không ồn ào. Bởi vì anh biết, người Tô Mạn cần là Tống Dực, không phải là anh.
Nếu như tình yêu của Tô Mạn dành cho Tống Dực là lời chưa kịp nói, nhưng cùng với đó là biết bao nhiệt huyết sôi nổi; thì tình yêu của Lục Lệ Thành dành cho Tô Mạn chính là rất thầm lặng. Từ đầu đến cuối, anh đều dùng hành động để thể hiện tình cảm của mình, một câu cũng không nói. Có lẽ anh nghĩ cô sẽ hiểu; mà cũng có lẽ, anh hi vọng cô mãi mãi không bao giờ hiểu.
Một năm nọ, khi Tô Mạn về quê Lục Lệ Thành đón Tết, hai người cùng đứng ngắm pháo hoa. Khung cảnh ấy được Đồng Hoa tả rất đẹp, đẹp đến độ mình nghĩ, nếu như thời gian cứ dừng lại mãi ở lúc đó thì tốt quá. Tô Mạn không còn đau lòng, Lục Lệ Thành cũng có thể sóng vai cùng người con gái mình yêu, ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp.
“Chuyện cũ dù đã phủ đầy bụi bặm, nhưng pháo hoa ngày xưa ấy, thoáng giống như sắc đèn rực rỡ hôm nay. Đợi một lần trái tim xoay chuyển, đợi một lần sóng tình cuồn cuộn, Làm sao thờ ơ cho được, như trời cao vĩnh viễn không đổi thay….. Sóng tình nếu như cuồn cuộn, nào ai có thể làm ngơ, dễ dàng buông tha chút ảnh hình của tình yêu…”
Mình bị ám ảnh bởi hình ảnh cuối truyện, khi Lục Lệ Thành nhận được thiệp cưới của Tô Mạn và Tống Dực. Lục Lệ Thành, người này vĩnh viễn là một người đàn ông trầm lặng mà quyết đoán như thế. Anh xé đôi tấm ảnh Tô Mạn chụp với Tống Dực, chỉ giữ lại nửa bức có ảnh Tô Mạn.
Có lẽ đó là thứ cuối cùng của cô mà anh có được.
__
“Anh lật qua lật lại đống giấy tờ một cách không kiên nhẫn, đột nhiên nhìn thấy tấm ảnh chụp và thiếp cưới trong thùng rác, anh nhặt lên, mắt gắn chặt vào khuôn mặt tươi cười trong tấm ảnh, đầu ngón tay không kiềm nổi lướt nhẹ qua khuôn mặt nàng, miệng cảm thấy vô cùng chua xót, mà khóe miệng lại hơi nhếch lên thành một nụ cười.
Quan hệ giữa anh và nàng mới bình thường làm sao, ngay cả một tấm ảnh của nàng cũng không có, sau này e là ngay cả cơ hội gặp mặt cũng khó thấy.”
__
Mình nghĩ, thực ra trong trái tim Tô Mạn, cũng có một góc dành cho Lục Lệ Thành. Nhưng Tống Dực mới là người cô yêu. Cô dành cả thanh xuân để dõi theo bóng hình anh, sau này vẫn cứ yêu tha thiết, sâu nặng như thế. Có người nói, không công bằng. Lục Lệ Thành tốt hơn Tống Dực ở mọi mặt, cũng yêu Tô Mạn hơn rất nhiều, tại sao không để Tô Mạn chọn Lục Lệ Thành?
Nhưng đây là kết quả có thể đoán được, bởi vì người ta thường chọn người mình yêu, chứ không chọn người yêu mình. Hơn nữa, Tô Mạn thực ra cũng không biết tình cảm của Lục Lệ Thành dành cho cô.
Vậy là cứ thế, theo dòng thời gian, bí mật Tô Mạn yêu Tống Dực dần dần được hé lộ; mà bí mật Lục Lệ Thành yêu Tô Mạn lại mãi mãi bị chôn vùi.
“Bí mật bị thời gian vùi lấp” là câu chuyện về một cô gái nhỏ, từng bước kiên cường để chạm tới tình yêu. Là câu chuyện về một người con trai mãi mãi không thể nói ra lòng mình. Thậm chí, còn là một câu chuyện gia đình cảm động và đầy xúc cảm…
Đồng Hoa được mệnh danh là “nhiên tình thiên hậu”, văn phong của cô dịu dàng mà êm ái, nhẹ nhàng mà hoa mỹ, giống như nước chảy mây trôi. Cũng vì thế mà bất kể là hạnh phúc hay khổ đau, đều được kể với giọng điệu thản nhiên vô cùng. Chính sự thản nhiên ấy đã để lại dấu ấn khó phai trong lòng độc giả. Cái đau trong “Bí mật bị thời gian vùi lấp” không phải kiểu đau xé gan xé phổi như trong truyện của Phỉ Ngã Tư Tồn, mà là cái đau từ từ, chậm rãi. Nhẹ nhàng tới độ, có thể khiến người ta bất tri bất giác mà rơi nước mắt được.
Tô Mạn yêu Tống Dực, cuối cùng Tống Dực đã biết.
Lục Lệ Thành yêu Tô Mạn, cuối cùng cũng có người biết.
Thế nhưng người đó lại chẳng phải là Tô Mạn.
Bình luận truyện