Vẻ tịch mịch lạnh lẽo làm nền, một người con gái tóc đen dài, áo khóc đỏ đứng dựa vào một trụ đèn đường màu đen khắc hoa văn, ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Trong bóng đèn mờ ảo, gió đêm khẽ phơ phất mái tóc dài và đôi vạt áo của nàng.
Tôi xách theo một đống đồ ăn sáng, vừa ra khỏi thang máy, đã thấy một đám bác sĩ và y tá đi lướt qua người như một trận gió. Những trường hợp như thế không hiếm thấy, tôi cũng không còn kinh ngạc nữa, có điều lúc tôi nhìn thấy cái phòng mà họ đi vào, người run lên, mấy thứ trong tay rơi cả xuống đất.
Lúc tôi chạy tới phòng bệnh, hai y tá ngăn tôi lại, mấy người cùng vội vàng đẩy băng ca của cha tôi thẳng về phía phòng cấp cứu. Đợi tới khi bọn họ đã vào hẳn trong phòng cấp cứu, hai y tá mới buông tôi ra, đỡ tôi ngồi xuống ghế.
Mấy cô ấy nói gì đó, tôi hoàn toàn không nghe thấy, chỉ ngồi ngây ra gỗ ở đó, nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.
Lục Lệ Thành nhanh chóng xuất hiện, lẳng lặng ngồi vào cạnh tôi, kêu lên một tiếng "Tô Mạn", rồi không nói thêm gì nữa.
Tống Dực cũng đã vội vàng tới, cũng ngồi yên lặng ở phía bên kia của tôi.
Chẳng bao lâu sau, Ma Lạt Năng cũng sải chân trên đôi giày cao gót tới, vừa nhìn thấy tôi, liền ôm chầm lấy tôi.
Tôi thì thào nói với nàng : "Mình còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, mình còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần..."
Một lúc lâu sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, tôi lập tức đứng bật dậy, nhưng không có đủ dũng khí đi vào. Tống Dực và Lục Lệ Thành liếc nhau một cái, Lục Lệ Thành và Ma Lạt Năng ở lại, cùng tôi vào chỗ cha tôi, Tống Dực đi ra nói chuyện với thầy thuốc.
Cha tôi cao 1m78, nặng 150 cân[1], xem như đúng tiêu chuẩn của một vị đại hán phương bắc, thế mà hôm nay trên giường bệnh nhìn cha có lẽ chỉ còn 90 cân, ngay cả thở tựa như cũng phải cố hết sức. Tôi ngồi sụp xuống trước giường cha, cầm tay cha, áp vào má mình.
Ở phía xa xa, tiếng trò chuyện giữa Tống Dực và bác sĩ truyền loáng thoáng vào tai tôi : "Tế bào ung thư làm cho phủ tạng trong người bệnh nhân suy kiệt cả.... Ý chí của bệnh nhân vô cùng kiên cường, hiện giờ ông ấy toàn dùng sức mạnh của ý chí để duy trì sự sống..... chẳng mấy đâu, phải chuẩn bị tư tưởng sẵn...."
Cha mở to mắt, nhìn tôi, tôi ghé sát vào tai cha nói : "Cha ơi."
Cha muốn cười, nhưng lại nhăn mày đầy thống khổ. Tôi muốn khóc, nhưng chỉ có thể mỉm cười.
Cha nhìn tôi đăm đắm trong chốc lát, rồi lại hôn mê tiếp.
Tôi ngồi canh trước giường cha tôi không nhúc nhích. Tống Dực và Ma Lạt Năng kêu tôi ăn cơm, tôi chỉ ăn được mấy miệng, đã nôn sạch, bọn họ không ép nữa, đành cho tôi uống nước.
Cha tôi lúc thì hôn mê, lúc thì tỉnh lại. Lúc hôn mê, những tiếng rên rỉ đầy thống khổ của cha thầm thoát ra từ cổ họng, lúc tỉnh lại, cha chỉ nhìn tôi đăm đăm.
Lục Lệ Thành và Tống Dực cùng muốn nói gì đó, nhưng lại không dám hé răng. Tôi biết bọn họ nghĩ gì, nhưng đây là cha của tôi cơ mà, cha của tôi !
Ma Lạt Năng cũng không muốn chịu đựng nữa, nàng cố nuốt nước mắt nói một cách nghiêm túc : "Mạn Mạn, mình biết cậu không muốn chú đi, có điều cậu không thể ép chú vì cậu mà cố lưu lại, chú rất đau đớn, nhìn thấy chú đau đớn, cậu càng đau đớn hơn."
Tôi không hé răng.
Tới chiều, cha xuất hiện tình trạng nôn ra máu, bác sĩ phải đặt ống thông khí quản. Cái ống thông to dài ngoằng kia cắm thẳng vào tận trong cơ thể cha, rốt cuộc tôi cũng không kiềm chế nổi nữa, chạy ra ngoài hành lang, dựa lưng vào tường òa lên khóc.
Mấy người Ma Lạt Năng không còn cách nào khác, chỉ đành nhìn tôi khóc. Phàm là con người đều trở nên mong manh vô cùng trước cái chết.
Sau khi khóc xong, tôi lau khô nước mắt, nói với bọn họ : "Mình muốn ở một mình với cha mình."
Tôi lấy ra món quà sinh nhật chuẩn bị tặng cho cha tôi, ngồi vào cạnh giường cha, đợi lúc ông tỉnh lại, tôi mới giơ cuốn album còn chưa sắp xếp xong cho cha xem.
"Cha ơi, đây là quà sinh nhật con làm tặng cha."
Tôi lập từng tờ cho ông xem.
"Đây là tấm ảnh lúc cha phục viên."
"Đây là tấm ảnh lúc mẹ vừa đi làm."
"Tấm này là tấm ảnh chụp chung đầu tiên giữa cha và mẹ."
"Đây là tấm chụp con lúc trăm ngày tuổi."
....
Lật tới tấm ảnh cuối cùng, tôi nói : "Mới ghép được tới lúc con lên đại học thôi ạ. Có điều nhất định con sẽ ghép cho xong."
Cha nhìn tôi chớp chớp mắt, tôi khẽ cọ má vào tay cha : "Cha ơi, cha cứ yên tâm mà đi theo mẹ đi thôi ! Con ... con sẽ tự chăm sóc mình."
Rốt cuộc tôi cũng nói ra được mấy lời này. Tôi cứ nghĩ mình sẽ òa lên khóc, không ngờ lại vẫn có thể mỉm cười : "Cha ơi, cha không cần kiên trì vì con nữa, không cần phải lo lắng cho con, con có thể tự chăm sóc mình được. Con sẽ không cô đơn đâu, cha thấy đấy...." Tôi giơ cuốn album cho cha : "Con đã có đầy những yêu thương như thế, không cần biết cha mẹ ở đâu, đều vẫn yêu con, vẫn dõi theo con. Con sẽ sống tốt, sẽ rất vui vẻ khoái lạc."
Trong cổ họng cha chợt vang lên những tiếng lục khục. Tôi liền nói : "Con sẽ lựa một người đàn ông tốt, gả cho người ấy. Con sẽ sinh một đứa con gái, rồi sẽ kể lại cho bé nghe chuyện xưa về ông ngoại và bà ngoại của bé. Cha ơi, con cam đoan với cha, nhất định con sẽ hạnh phúc."
Tay cha không hiểu lấy đâu ra sức lực, túm chặt lấy tay tôi, tôi cũng nắm chặt lấy tay cha, ánh mắt cha như ghim chặt lấy tôi, trong khóe mắt đầy lệ, tôi òa khóc : "Cha ơi, cha yên tâm đi cùng mẹ đi thôi ! Đừng kiên trì nữa, đừng cố gắng nữa."
Lục Lệ Thành, Tống Dực và Ma Lạt Năng nghe thấy tiếng khóc của tôi liền chạy vào. Lục Lệ Thành liền nói : "Chú ơi, xin chú cứ yên tâm, cháu...." Anh ta liếc qua Tống Dực một cái : "Cháu và Tống Dực, Hứa Liên Sương sẽ giúp chú chăm sóc Tô Mạn."
Ma Lạt Năng cũng nuốt nước mắt nói : "Chú ơi, xin chú cứ yên tâm mà đi ! Tô Mạn vĩnh viễn sẽ không chỉ một mình, từ hôm nay trở đi, cháu chính là chị ruột của cô ấy, cháu sẽ chăm sóc cô ấy, ở bên cô ấy vĩnh viễn."
Trong cổ họng cha tôi lại vang lên những tiếng lục khục nghẹn ngào, tôi quỳ trước giường bệnh của cha, vừa khóc vừa nói : "Cha ơi, cha đi tìm mẹ đi ! Con gái cha đã lớn rồi, sẽ có thể tự chăm sóc được mình."
Chút khí lực trên tay cha dần biến mất, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, trong đó hàm chứa bao nhiêu vướng bận, không muốn buông bỏ, mong mỏi, chúc phúc, cuối cùng, hết thảy đều dần nhạt nhòa cùng với sự tắt lịm của ngọn lửa sinh mệnh.
Tít một tiếng, đồ thị trên màn hình đo nhịp tim chợt kéo dài thành một đường thẳng vô tận.
Y tá chạy vào, bác sĩ cũng vội tới, bọn họ tuyên bố thời gian tử vong, tiếng người nói nhốn nháo, nhưng tôi không nghe rõ nổi lấy một câu.
Tôi nắm chặt bàn tay đang dần lạnh đi của cha tôi, không chịu buông ra. Từ nay về sau, không còn ai nói đi nói lại mãi bên tai tôi, không còn ai bắt tôi đi xem mắt, cũng không còn ai gọi điện nhắc tôi không được thức đêm nữa.
Trong vòng chưa tới nửa năm, tôi đã mất đi hai người yêu thương tôi nhất trên thế gian này. Sau này, trên thế giới này, tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi rồi.
Ma Lạt Năng quỳ cạnh tôi, quay mặt tôi nhìn về phía nàng : "Mạn Mạn, cậu còn có người thân, cậu quên rồi sao ? Bọn mình đã nói cả đời này sẽ là chị em, mình đã đáp ứng cha cậu rồi, mình chính là chị gái của cậu."
Tôi ngây người ra nhìn nàng trong giây lát, rồi ôm lấy nàng, vùi đầu vào vai nàng, nước mắt chảy ra như thác lũ. Nàng khóc cùng tôi. Tôi càng khóc, tiếng khóc càng lớn, dần dần, vứt bỏ hết thảy những kiềm chế, những ẩn nhẫn của một người trưởng thành, gào khóc ầm ĩ như một đứa trẻ con.
Ma Lạt Năng vẫn ôm chặt lấy tôi, để mặc cho tôi phát tiết hết thảy những đau khổ và những níu kéo không bỏ được của mình, cho đến lúc tôi khóc ngất đi trong lòng nàng.
Tôi vừa mở mắt ra, đã có người hỏi : "Tỉnh rồi sao ? Muốn uống nước không ?"
Là Tống Dực. Tôi hỏi : "Ma Lạt Năng đâu rồi ?"
Anh đáp : "Cô ấy và Lục Lệ Thành nấu cơm ở ngoài kia, anh phụ trách chờ em tỉnh lại."
Tôi ngồi dậy, một ngày trời không ăn cơm, người cũng như nhũn ra, Tống Dực vôi đỡ lấy tôi, đưa cho tôi một ly nước chanh : "Uống tạm cốc nước chanh đã."
Tôi uống cạn cốc nước chanh :"Em muốn rửa mặt trước đã rồi mới ăn cơm."
"Được."
Tôi đi vào nhà vệ sinh, nhìn bóng mình trong gương, trải qua mấy tháng vừa rồi, tôi cũng gầy vô cùng, cằm nhọn ra, trông mắt càng to hơn, vừa nãy khóc nên đã sưng đỏ, nhìn thoáng qua tiều tụy vô cùng, chẳng trách ánh mắt cha nhìn tôi đầy lo lắng như thế. Lồng ngực tôi như nghẹn lại, lại muốn rơi nước mắt, vội vàng hất nước lạnh lên mặt, cố nuốt lệ vào lại. Nhìn khuôn mặt ướt sũng nước trong gương của mình, tay tôi liền chạm vào mặt gương, chỉ vào trán mình, tự nói rất chân thực : "Mày đã đáp ứng cha cái gì ? Mày không thể để hai người lo lắng được. Mày có thể nhẫn tâm để hai người lo lắng sao ?"
Hít mấy hơi thật sâu, tôi vội vàng rửa mặt, chải qua lại đầu, lại sửa sang lại toàn thân từ trên xuống dưới.
Lúc đi ra, đồ ăn đã bày đầy trên bàn, tôi nói : "Thơm quá, chắc chắn không phải tay nghề của Ma Lạt Năng."
Ma Lạt Năng vô cùng bất mãn : "Cái gì chứ ? Mỗi món ăn này đều có công lao của mình đấy nhé, hành là mình rửa nhé, gừng là mình thái nhé, tỏi là mình bóc nhé.Có đúng không Lục Lệ Thành ?"
Lục Lệ Thành nói với vẻ bực bội : "Đúng vậy, công của cô là lớn nhất. Tôi cần gừng thái chỉ, cô lại cắt thành khối, tôi cần hành băm nhuyễn, cô lại cắt thành từng đoạn, nói cô hai câu, cô lại lầm bầm."
Ma Lạt Năng bất mãn, cầm cái thìa múc cơm định đánh anh ta một cái, Lục Lệ Thành vội né sang một bên. Ma Lạt Năng vừa xới cơm cho tôi vừa nói : "Thực đúng là mơ cũng không ngờ là tài làm bếp của đồng chí Lục Lệ Thành lại tốt như vậy, tương lai người nào làm vợ anh ta thật có phúc."
Tôi cười, thuận mồm nói : "Không phải cậu hối hận rồi đấy chứ ?"
Vừa nói buông mồm, cả hai người cùng sững lại giật mình, Lục Lệ Thành lập tức cười nói : "Mau ăn cơm thôi."
Tôi ngồi vào chỗ, bắt đầu ăn cơm, cố gắng ăn thật nhiều, dù rằng chẳng thấy chút mùi vị gì cả.
Ba người bọn họ cùng nói chuyện với tôi, thấy có vẻ như tôi ăn ngon lành, đều cùng vui vẻ. Có điều lúc tôi đòi xới thêm bát thứ hai, Lục Lệ Thành đã nhanh cầm lấy bát, không cho tôi ăn thêm nữa : "Nhịn đói cả một ngày, đừng ăn nhiều một lúc như vậy."
Tống Dực nói : "Đừng cố ép mình, bi thương cũng cần thời gian để phai nhạt."
Tôi không nói gì nữa, ngồi lên ghế, bọn họ cùng ngồi xung quanh, Ma Lạt Năng bắt đầu trình bày kế hoạch tang lễ, hỏi tôi có ý kiến gì không. Ma Lạt Năng đưa cho tôi xem mấy tấm hình : "Đây là mấy cái mộ mà bọn mình đã lựa, đều rất tốt, mình lựa là tro cốt của chú và dì cùng hợp táng, cậu thấy sao ?"
Tôi gật đầu. Ba người bọn họ đã suy nghĩ rất cẩn thận, tôi liền đáp : "Cám ơn mọi người, nếu lúc này đây mà không có mọi người, mình không biết mình phải ..."
Ma Lạt Năng "kêu" một tiếng : "Cậu lại khách khí với mình sao ? Cậu có tin là lúc nào xong mình sẽ tính sổ với cậu không ?"
Lục Lệ Thành cười thản nhiên nói : "Tôi nhớ là có người nào đó đã nói, không thể dùng lời để cảm tạ, mà dấn thân vào lửa cũng cam lòng."
Tống Dực chỉ nhìn tôi, không nói gì.
Dưới sự trợ giúp của ba người bọn họ và đại tỷ, lễ tang của cha mẹ tôi đơn giản mà long trọng.
Sau khi an táng cho cha mẹ tôi xong, sổ tiết kiệm của tôi vẫn còn hơn năm vạn. Đại tỷ sợ mình tôi nhàn rỗi quá sẽ thương tâm quá độ, nên đề nghị tôi đi làm ngay, hứa sẽ tìm cho tôi một công việc tốt, nhưng tôi đã cự tuyệt ý tốt của chị ấy. Đại tỷ khuyên bảo tôi, lại nhìn thân hình gày gò yếu ớt của tôi, liền nói : "Nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian cho tốt, để khôi phục chút nguyên khí đã."
Tôi nói với đại tỷ, vì tạm thời tôi chưa muốn đi làm, không cần ở trong thành phố nữa, nên chuẩn bị chuyển về căn nhà cũ của cha mẹ tôi ở Phòng Sơn, đại tỷ sợ tôi thấy vật lại nhớ người, nhưng Ma Lạt Năng lại không phản đối, Ma Lạt Năng nói với đại tỷ : "Ngày nào em cũng đi quấy rối cô ấy, để cô ấy không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa."
Quyết định xong, tôi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Đồ đạc của tôi nhìn qua không nhiều lắm, nhưng lúc đóng gói lại cũng không ít, tôi lại hay tiếc này nọ, một cái bình hoa, một bó hoa khô, đều gắn liền với những ký ức, vì thế tôi cứ gói từng thứ lại một, tính ra cũng tốn thời gian. Có điều hiện tại tôi dư thừa thời gian, cho nên cứ chậm rãi mà làm, vừa làm vừa nhớ lại từng kỷ niệm gắn liền với từng thứ này nọ, cũng rất có ý nghĩa.
Lúc dọn tới một cái máy mát xa lòng bàn chân, tôi chợt nhớ ra nó là do Ma Lạt Năng mua cho tôi. Có một khoảng thời gian tôi tăng ca hàng ngày, ngay cả thời gian đi ra đường cũng không có, Ma Lạt Năng liền mua cho tôi cái máy mát xa này, để lúc nào tôi ngồi xuống bàn làm việc, thì đặt dưới chân, có thể vừa mát xa vừa làm việc, vừa có thể tăng được sức khỏe vừa không ảnh hưởng tới công tác, nhất cử lưỡng tiện.
Tôi vừa nhớ lại, vừa đóng gói mọi thứ, chợt nghe thấy có tiếng đập cửa ầm ầm. Chắc chắn là người gõ cửa đang rất sốt ruột, tôi lập tức ra mở cửa, đã thấy Tống Dực vẻ mặt đầy lo lắng đứng ở cửa
"Liên Sương có tới tìm em không ?"
"Hôm qua có tới gặp em một lần, hôm nay chưa thấy đến, sao vậy ạ ?"
"Liên Sương lấy trộm password của anh đi xem trộm album cá nhân trên mạng của anh."
Tôi ngẩn người ra, rồi mới nhận ra những lời này là có ý gì, trong chốc lát tim lạnh ngắt : "Có ảnh của anh và Hứa Thu sao ?"
Trong mắt anh ẩn chứa đầy đau khổ và tự trách : "Toàn là ảnh chụp của anh và Hứa Thu. Sau khi Hứa Thu qua đời, anh cũng mất ngủ, nên chọn lựa hết ảnh của anh và cô ấy add vào trong album này."
Tôi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh buốt từ từ dâng lên từ đáy lòng, nếu là người phụ nữ khác, cùng lắm thì Ma Lạt Năng chỉ khó chịu một tẹo, nhưng nếu là Hứa Thu thì .... Tôi không thể tưởng tượng ra nổi lúc nàng nhìn thấy những tấm ảnh thân mật giữa Tống Dực và Hứa Thu sẽ có cảm giác như thế nào. Cơn ác mộng trước đây và hiện tại cùng chồng chất, chắc nàng sẽ thấy thế giới sụp đổ mất. Hóa ra cho dù nàng có cố gắng vui vẻ bao nhiêu đi chăng nữa, cho dù Hứa Thu đã chết, nàng vẫn không thể thoát khỏi lời nguyền của Hứa Thu.
Tôi lập tức quay lại phòng tìm túi và di động, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Ma Lạt Năng, di động của nàng đã tắt máy.
"Anh đã liên hệ với cha mẹ cô ấy chưa ?"
"Anh đã gọi điện cho mẹ cô ấy, nhưng bà ấy không nghe, toàn ngắt điện thoại hết."
"Số điện thoại của mẹ cô ấy là bao nhiêu ạ ?"
Tống Dực tìm dãy số đưa cho tôi, tôi dùng di động của mình lập tức bấm máy.
"Dì Vương có phải không ạ ? Chào dì ạ, cháu là Tô Mạn, Liên Sương đã về nhà chưa ạ ?"
"Lâu lắm rồi nó không về nhà, cha nó và nó giờ không nói với nhau nửa câu, hai cha con đang chiến tranh lạnh.Dì muốn gặp nó, cũng chỉ có thể tới căn nhà trọ của nó. Dì cũng định nói với cháu, nhờ cháu tới chơi với nó nhiều, có điều lại thấy ngại, dù sao nhà cháu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc cháu cũng không thoải mái. Sao vậy, cháu không gọi được nó sao ?"
Trong giọng nói của bà Vương không giấu nổi sự mệt mỏi, tôi vội vàng rút lại những câu định nói : "Chắc di động của cô ấy hết pin rồi, chắc lát nữa cô ấy sẽ tới tìm cháu, cô ấy thường tới chơi với cháu vào buổi tối mà."
"Vậy thì tốt, cháu gặp nó, trò chuyện với nó nhiều một chút, cha nó cũng không muốn đánh nó đâu ...."
Tôi giật mình : "Bác trai đánh cô ấy sao ạ ?"
Giọng của bà Vương thoáng nghẹn ngào : "Nó và cha nó ầm ĩ một trận vì Tống Dực, cả hai cha con đều đã quá lời, Liên Sương cũng nói mấy câu gây tổn thương tới người khác, cha nó liền tát cho nó một cái. Từ hôm đó, Liên Sương không về nhà nữa."
Tôi ngắt điện thoại, quay nhìn Tống Dực. Vì di động của tôi bị tiết âm, nên Tống Dực vừa nghe vừa đoán được loáng thoáng nội dung của cuộc điện thoại, anh mặt mày tái nhợt nói : "Anh không biết, cô ấy không nói gì cho anh cả."
Tôi tự trách mình : "Tâm tình của em để cả lên mình cha em, cũng không lưu ý tới sự khác thường của cô ấy. Ngồi taxi tìm người cũng không tiện, chúng ta tìm một lái xe vậy."
Tôi gọi điện cho đại tỷ, chị ấy nói chị ấy đang ăn cơm với khách hàng, tôi chỉ đành gọi điện cho Lục Lệ Thành : "Anh có bận việc gì quan trọng không ?"
"Đang ăn cơm một mình."
"Lát về tôi mời anh ăn cơm. Bây giờ có thể phiền anh làm lái xe một lát được không ? Ma Lạt Năng mất tích rồi, bọn tôi phải đi tìm cô ấy."
"Chẳng lẽ Tống Dực không phải cục nam châm của cô ấy hay sao ? Cô chỉ cần đẩy Tống Dực đứng lẫn vào giữa biển người, cô ấy cũng sẽ giống như một cục sắt, không cần biết đang lạc ở góc nào, đều lập tức bay thẳng về phía nam châm."
"Chuyện rất phức tạp, tôi không có thời gian kể lể tường tận với anh, rốt cuộc anh có giúp hay không ?"
Anh ta nói : "Tôi sẽ tới ngay lập tức, cô đang ở đâu ?"
"Dưới nhà chị Lâm Thanh."
Hai mươi phút sau, chiếc "Mục Mã Nhân" của Lục Lệ Thành đã phanh kít lại trước mặt, tôi và Tống Dực lập tức lên xe.
"Tìm ở đâu bây giờ ?"
"Tôi nghĩ một lát : "Tới nhà cô ấy trước đã."
Trong nhà không có ai.
Tống Dực vẫn không ngừng gọi điện cho nàng, nhưng di động vẫn tắt máy. Tôi cũng gọi cả cho một số bạn bè có quan hệ tốt với cô ấy, có điều không ai biết cô ấy đi đâu cả.
Tới nhà hàng cô ấy thường tới, bồi bàn nói không thấy.
Tới những nơi cô ấy thường tới với Tống Dực, không thấy đâu.
Tới quán rượu mà tôi và cô ấy thường tới, chủ quán cũng nói không thấy tới.
Rơi vào đường cùng, tôi lập tức ghi ra một danh sách những quán ăn và quán bar mà nàng yêu thích, chuẩn bị đi tìm từng nhà một.
Quán bar đèn mờ ảo, cả một biển người, mọi người đều xả hơi kiệt lực, từng bậc trai thanh gái lịch quấn lấy nhau trong những góc tối, không khí tràn ngập mùi vị của cuồng hoan. Chúng tôi vất vả len qua đám người, đám con gái lớn mật mượn cơ hội đó để đụng chạm vào Lục Lệ Thành và Tống Dực, cũng không biết rốt cuộc là ai quấy rối ai nữa. Lục Lệ Thành cười cười hưởng thụ sự khiêu khích của bọn họ, không cự tuyệt, cũng không chủ động, có điều tuyệt không dừng bước. Tống Dực mặt mũi xanh mét, gần như thô lỗ dùng tay chắn lại từng người một.
Sau đó chúng tôi còn tới một quán bar dành riêng cho người đồng tính luyến ái, Lục Lệ Thành cười phá lên : "Đời sống của cô và Hứa Liên Sương cũng thật phong phú."
"Hai bọn tôi đều tò mò, đã tới vài lần, Ma Lạt Năng thích uống một loại cocktail ở đây, nên thỉnh thoảng bọn tôi cũng tới đây."
Hồi trước lúc tôi và Ma Lạt Năng tới đây chẳng có ai quan tâm, nhưng lần này tất cả mọi người đều dồn mắt vào bọn tôi, có điều không biết bọn họ vừa mắt Lục Lệ Thành hay Tống Dực. Có một người đàn ông cầm một chén rượu định lại gần, nhưng sau khi thấy vẻ mặt của Tống Dực xong, lập tức lảng ngay đi.
Đợi lúc chúng tôi rời khỏi quán bar, đã là hai giờ khuya. Tôi mệt không chịu nổi, chân cũng đau tới mức không đi nổi nữa, liền ngồi luôn vào lề đường.
Lục Lệ Thành nói : "Cứ tìm như vậy cũng không phải biện pháp hay, trong cái thành Bắc Kinh này chỗ nào chả đầy quán bar, nhà hàng, nếu cô ấy vào bừa một cái nhà hàng nào đó không ai biết tới, chúng ta có tìm tới sang năm cũng không thấy."
Tống Dực lại gọi điện cho Ma Lạt Năng, vẫn đang tắt máy. Anh vẫn gọi không ngừng, gọi không ngừng. Tôi không nhìn nổi nữa, rên lên : "Đừng gọi nữa."
Anh ném mạnh di động một cái, di động đập mạnh vào tường, vỡ tan thành mấy mảnh rơi xuống đất, giọng nữ trong máy vẫn lặp đi lặp lại không ngừng : "Thành thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, thành thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...."
Lục Lệ Thành bước qua một bước, di mạnh gót chân một cái, thanh âm không ngừng đó lập tức tắt ngấm.
Bóng đêm tĩnh lặng trở lại, sự tĩnh lặng đó khiến người ta không thở nổi.
Tống Dực ôm đầu, cũng ngồi xuống vỉa hè, tôi ngẩn người ra nhìn những tòa nhà cao cao cao ở phía xa xa. Ma Lạt Năng, rốt cuộc cậu đang ở đâu ?
Một mảnh trăng lưỡi liềm nằm lơ lửng giữa những tòa nhà cao vòi vọi, đèn sáng rực như ban ngày, không chú ý tất không thể phát hiện ra.
Tôi chợt nhảy dựng lên : "Lục Lệ Thành, lái xe !"
Tống Dực vẫn ôm đầu ngồi dưới đất, tôi và Lục Lệ Thành mỗi người một bên, kéo anh lên xe.
"Đi đâu ?"
"Tới nhà tôi, căn nhà cũ của tôi đó."
2
Lục Lệ Thành kinh ngạc lạ thường, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ dấn ga phi nhanh như chớp. Trên đường xe cộ vốn thưa thớt, chỉ một lát sau đã có thể thấy tòa nhà tôi ở ngày xưa.
Đêm đã khuya, đa số mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Những tòa nhà cao tầng cắt con phố dài thành những khoảng không lạnh lẽo, chỉ những ô cửa sổ là còn thấp thoáng ánh đèn, càng tăng thêm vẻ tịch mịch của bóng đêm.
Vẻ tịch mịch lạnh lẽo làm nền, một người con gái tóc đen dài, áo khóc đỏ đứng dựa vào một trụ đèn đường màu đen khắc hoa văn, ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Trong bóng đèn mờ ảo, gió đêm khẽ phơ phất mái tóc dài và đôi vạt áo của nàng.
Tôi ra hiệu cho Lục Lệ Thành dừng lại ở phía xa xa, Tống Dực ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thân ảnh đầy ưu thương và cô đơn kia.
"Ma Lạt Năng từng nói với em, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy anh, anh đang đứng dưới cây đèn kia. Cô ấy từng nói với em rằng, anh giống một vị hoàng tử tịch mịch trong một bức tranh, sự ưu thương của anh khiến cô ấy muốn đứt cả ruột gan. Em nghĩ chắc cô ấy luôn tò mò muốn biết, vì sao anh lại ưu thương như thế. Cô ấy vẫn cố gắng xâm nhập vào trái tim anh, dù đầu bù tóc rối, cô ấy vẫn lấy trộm mật mã để xem trộm album online của anh, hết thảy chỉ vì cô ấy muốn biết anh suy nghĩ gì. Cha mẹ Ma Lạt Năng phản đối hai người cùng nhau, từ tận đáy lòng mà nói, em cũng phản đối."
Lục Lệ Thành liếc tôi một cái đầy thâm ý.
"Em phản đối, không phải chỉ vì em, mà vì anh đối xử với Ma Lạt Năng rất không công bằng. Cô ấy không phải một công cụ để anh tự chuộc lỗi cho mình, mà cũng không phải một người thay thế cho Hứa Thu. Anh có biết không, Ma Lạt Năng hận Hứa Thu !"
Tống Dực nhìn tôi đầy kinh ngạc, Lục Lệ Thành thì trông hoàn toàn không hiểu được.
Tôi nói : "Có phải cô ấy chưa từng đề cập tới Hứa Thu trước mặt anh không ? Đương nhiên, anh cũng không dám nhắc tới, vì thế cô ấy không nhắc tới chính là hợp với ý anh. Có điều anh đã từng nghĩ tới chưa ? Với quan hệ giữa anh và cô ấy, vì sao cô ấy chưa bao giờ nhắc tới chị gái của mình ? Trong lòng anh, Hứa Thu là một người yêu vô cùng hoàn mỹ không chút sứt mẻ, nhưng trong lòng của Ma Lạt Năng, chị ta cũng không phải một người chị tốt, thậm chí, không phải chị của cô ấy."
Tống Dực vừa định nói gì đó, tôi đã tranh nói trước : "Anh có quyền yêu Hứa Thu, Ma Lạt Năng cũng có quyền hận Hứa Thu. Em không cần biết anh yêu Hứa Thu bao nhiêu, nhưng chỉ cần anh nhớ kỹ, nếu vì Ma Lạt Năng hận Hứa Thu mà anh nói ra gì đó gây thương tổn tới cô ấy, em sẽ liều mạng với anh."
Cả xe không ai nói câu nào, im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập lẫn nhau.
Một lúc lâu sau, Lục Lệ Thành mới hỏi : "Chúng ta cứ ngồi ở đây thế sao ?"
Thanh âm của Tống Dực đã vang lên : "Có phải Liên Sương còn chưa biết thận của cô ấy là từ Hứa Thu không ?"
"Em nghĩ chắc vậy. Chắc ông Hứa cố tình giấu cô ấy, nếu không, với tính cách của cô ấy, thà chết chứ không thèm."
"Cô ấy hận Hứa Thu như thế sao ? Cùng lắm thì thỉnh thoảng Hứa Thu cũng hơi nóng nảy, nhưng đồng nghiệp và bạn bè đều thích cô ấy."
Thanh âm của tôi đột nhiên trở nên bén nhọn : "Em đã nói rồi, mỗi người đều có quyền lợi của mình. Anh yêu chị ta như thế nào là việc của anh, mà Ma Lạt Năng hận chị ta như thế nào là quyền tự do của Ma Lạt Năng."
Tôi nhảy xuống xe, đi về phía Ma Lạt Năng.
Lúc tới sát bên người nàng, nàng mới phát hiện ra tôi. Nàng nhìn tôi không chút kinh ngạc, bình tĩnh nói : "Mạn Mạn, nếu mình không gặp anh ấy thì tốt biết bao, anh ấy sẽ vĩnh viễn là một giấc mơ đẹp của mình, mà sẽ không trở thành một cơn ác mộng."
"Khuya lắm rồi, bọn mình về nhà được không ?"
"Trong nhà nhiều gương lắm, mình không muốn về."
Tôi cũng không hiểu ý nàng lắm.
"Hôm nay mình soi gương thử, mới phát hiện
ra hóa ra vẻ ngoài của mình có phần giống Hứa Thu, cả trán và ánh mắt của cả hai đều giống cha. Mạn Mạn, thảm quá ! Có phải không ? Người đó là người vĩnh viễn mình không muốn gặp, ai ngờ mỗi ngày đều phải nhìn thấy."
Tôi nghĩ một lúc lâu rồi nói : "Không sao cả, bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, vừa hay đôi mắt của cậu cũng không đẹp lắm, bọn mình có thể đi giải phẫu thẩm mỹ."
Ma Lạt Năng mỉm cười, mái tóc khẽ bay loạn giữa ưu thương.
"Thế còn nó thì sao bây giờ ?" Ma Lạt Năng chỉ về phía vị trí quả thận của mình.
Tôi sợ hãi biến sắc.
Nàng cười nói : "Ngay cả một người ngoài như cậu còn có thể đoán được chân tướng của sự việc, lẽ nào mình lại không thể ? Hôm nay mình ngồi nhớ lại hết thảy về Tống Dực, mới đột nhiên hiểu ra. Lúc ở bệnh viện, tiếng khóc của anh mà mình nghe được là vì Hứa Thu, tiếng khóc của anh ấy làm mình động lòng, có điều đối tượng khiến anh khóc lại là người mình hận. Thật khôi hài làm sao ! Ngày Hứa Thu chết mà mẹ nói cho mình là ngày giả, bảo sao quả thận đó lại thích hợp với mình như thế, bởi vì nó chảy cùng một dòng máu với mình."
Ma Lạt Năng cầm tay tôi : "Mình đã hoàn toàn minh bạch, vì sao mình lại gặp Tống Dực ở đây, không phải do mấy quả táo của cậu, mà vì cậu. Anh ấy đứng dưới lầu, đau thương vì Hứa Thu, mà nhung nhớ cũng là cậu."
"Không phải thế, mình ..." Tôi cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong bụng như sôi trào, cả người như bị xoắn vặn đau vô cùng. Có điều vẻ mặt của Ma Lạt Năng vẫn bình tĩnh như vậy, giống như hết thảy này nọ đều là chuyện của người khác.
"Thật xin lỗi, Mạn Mạn ! Hóa ra cậu phải chịu oan ức như thế, trong lúc lòng cậu đổ máu, thì mình lại không chút kiêng nể ca múa vui hoan, lại còn bắt cậu phải chung vui với mình." Vẻ mặt của Ma Lạt Năng rốt cuộc cũng có chút thay đổi, trong đôi tròng mắt lệ rớt rưng rưng : "Mình thực vui vẻ, vì rốt cuộc người cuối cùng cậu lựa chọn là mình, cho dù người kia là Tống Dực, người cậu đã thầm yêu bao nhiêu năm. Mình thật xin lỗi cậu, thật ra, sau này mình đã phát hiện ra cậu và Lục Lệ Thành cũng không phải người yêu gì cả, cách cư xử của cậu và Tống Dực có phần không được tự nhiên, mình lại cố tình giả vờ không biết, thậm chí tránh né, chỉ mong nắm giữ giấc mơ của mình. Mình đã cho rằng mình và Hứa Thu không cùng một loại người, bây giờ mới phát hiện ra hai bọn mình đúng là chị em, bọn mình đều ích kỷ dối trá, đều giỏi lợi dụng sự lương thiện của người khác, nhằm đạt được mục đích của mình, cho tới bây giờ vẫn không coi mối thâm tình chị em là cái gì cả. Mạn Mạn, xin tha thứ cho mình, xin tha thứ cho mình..."
Sắc mặt của Ma Lạt Năng càng lúc càng xanh mét, đột nhiên người nhũn ra, ngã nhào xuống. Tôi vội vàng ôm lấy nàng, ai ngờ chính mình cũng bị nàng kéo ngã luôn, hai người cũng ngã nhào xuống đất.
Tôi hoảng sợ kêu to lên : "Lục Lệ Thành, Lục Lệ Thành"
Lục Lệ Thành và Tống Dực cùng xô lại, một người đỡ tôi, một người ôm lấy Ma Lạt Năng. Tôi đẩy tay Lục Lệ Thành ra : "Xe, xe, bệnh viện..." Người tôi vô cùng run rẩy, không thể nói nguyên được cả một câu.
Lục Lệ Thành vội chạy đi lái xe, Tống Dực ôm Ma Lạt Năng lên xe, Lục Lệ Thành nhấn hết ga phóng thẳng về hướng bệnh viện.
Chưa kịp tới bệnh viện, bọn tôi đã bị xe cảnh sát đuổi theo, hai chiếc xe cảnh sát đuổi theo sát phía sau xe bọn tôi, gọi loa ầm ĩ, ra lệnh cho bọn tôi ngừng xe, một chiếc xe cảnh sát khác cũng vòng qua đường nhỏ định phóng lên trước chặn bọn tôi lại.
Lục Lệ Thành hỏi Tống Dực : "Anh muốn thế nào ?"
Tống Dực chỉ dán mắt vào Ma Lạt Năng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nói : "Tôi chỉ muốn tới bệnh viện trong thời gian ngắn nhất."
Lục Lệ Thành mỉm cười, tiếp tục nhấn mạnh chân ga, lập tức phóng thẳng về phía cái xe cảnh sát trước mặt. Xe cảnh sát vô cùng sợ hãi, "Mục Mã Nhân" là loại xe Jeep chạy việt dã, coi như gấp đôi nó, nó hoàn toàn không có gan đụng với "Mục Mã Nhân", lập tức đánh mạnh tay lái, tránh khỏi bọn tôi.
Lục Lệ Thành lái chiếc Mục Mã Nhân phóng vút đi như một luồng lửa, ba chiếc xe cảnh sát điên cuồng đuổi theo phía sau, những chiếc xe phía trước nghe thấy tiếng còi của cảnh sát, lại nhìn thấy tốc độ của bọn tôi, từ xa đã tránh sang một bên, đoạn đường bình thường phải mất hơn nửa giờ, thế mà bây giờ chỉ cần hơn mười phút đã có thể tới nơi.
Lục Lệ Thành dừng xe cẩn thận trước cửa bệnh viện : "Mọi người đưa Hứa Liên Sương vào đi, tôi ở đây ứng phó với cảnh sát."
Tống Dực ôm Ma Lạt Năng lao xuống, lúc bọn tôi đi hẳn vào trong bệnh viện rồi, mới thấy xe cảnh sát rú còi vây quanh xe Lục Lệ Thành.
Ma Lạt Năng bị đẩy vào phòng cấp cứu, Tống Dực vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, mặt trắng bệch, như đã thất hồn lạc phách, cho dù tôi nói gì với anh, anh đều không nghe thấy gì cả.
Tôi gọi điện cho mẹ Ma Lạt Năng, đã ba giờ khuya, chuông điện thoại kêu hồi lâu mới có người nghe, là giọng của một người đàn ông lớn tuổi, hỏi dồn dập : "Cháu là Tô Mạn sao ? Tiểu Liên gặp chuyện gì rồi ?"
Tôi không có thời gian để kinh ngạc về trí tuệ của ông ấy, vội vàng đáp : "Cô ấy đang ở phòng cấp cứu trong bệnh viện, bọn cháu cũng không biết vì sao."
Lúc này, giọng của ông ấy bình tĩnh hơn : "Bệnh viện nào ?"
Tôi vội đọc địa chỉ bệnh viện, ông ấy liền nói : "Chúng tôi sẽ tới ngay lập tức."
Không tới nửa tiếng sau, một người đàn ông khuôn mặt đường đường chính chính và bà Vương cùng vội vàng tới. Vừa nhìn thấy Tống Dực, bà Vương nước mắt lưng tròng lập tức xông tới : " Tôi biết ngay là cậu sẽ hại nó mà."
"A Vân !" Hứa Trọng Tấn giữ chặt lấy bà Vương, hoàn toàn không nhìn tới Tống Dực, chỉ chào hỏi tôi : "Tô Mạn sao ? Tiểu Liên lại gây thêm phiền toái cho cháu rồi."
"Xin bác đừng khách khí như thế, cháu với Ma Lạt Năng .... Liên Sương là bạn thân ạ."
Chỉ một lát sau, đã có mấy bác sĩ chạy tới, ngay cả viện trưởng của bệnh viện này cũng đã tới, cả hành lang người đến người đi, loạn ầm ĩ. Viện trưởng mời ông Hứa tới một gian phòng nghỉ ngơi, ngồi trong phòng có thể trực tiếp quan sát tình huống trong phòng cấp cứu qua cửa kính.
Tống Dực vẫn ngồi ở cửa phòng cấp cứu, không nói cũng không động đậy. Tôi cùng yên lặng ngồi cạnh anh một lát, đã có người tới gọi tôi, nói bà Vương muốn nói chuyện với tôi.
Lúc tôi đi ra, phát hiện ra bà Vương vẫn khóc liên tục, người còn thể nói đương nhiên là ông Hứa, ông ấy hỏi tôi : "Sau khi giải phẫu thân thể của tiểu Liên vẫn bình thường, chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì, vì sao đột nhiên lại như thế ?"
Tôi chỉ đành nói thật : "Cô ấy phát hiện ra Tống Dực là bạn trai của Hứa Thu, sau đó lại phát hiện ra thận của cô ấy là của Hứa Thu."
Sau khi nghe xong bà Vương nước mắt càng tuôn trào, vừa khóc vừa mắng Tống Dực.
Ông Hứa nhìn chằm chằm vào đám thầy thuốc đang bận rộn trong phòng cấp cứu, sắc mặt rất khó coi.
Tôi đột nhiên nhớ tới Lục Lệ Thành, đã lâu thế rồi mà anh ta chưa tới, xem ra là bị cảnh sát bắt đi rồi.
"Bác Hứa, vừa rồi Liên Sương ...."
"Tôi thấy cháu gọi tiểu Liên là Ma Lạt Năng, là biệt hiệu của nó sao ? Cháu cứ gọi nó là Ma Lạt Năng đi !"
"Dạ, vừa rồi đột nhiên Ma Lạt Năng ngất xỉu, bọn cháu vì muốn đưa cô ấy tới bệnh viện nhanh nhất, nên vượt qua vô số đèn đỏ, suýt nữa đâm phải một cái xe cảnh sát nữa chứ. Xe do Lục Lệ Thành lái, anh ấy bị cảnh sát bắt đi rồi."
Ông Hứa liếc về phía một người đàn ông khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi ngồi ở trong góc phòng, anh ta lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Ông Hứa cũng không hứa hẹn gì cả, nên tôi cũng chẳng thể cảm ơn, chỉ coi như chưa nói gì cả.
Một lúc lâu sau, tôi mới thấy những bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu, tôi lập tức lao ra, cùng Tống Dực vây quanh bác sĩ. Nhưng bác sĩ căn bản chẳng để ý tới tôi và Tống Dực, mà trực tiếp đi vào trong phòng, nói chuyện với ông Hứa.
Tôi và Tống Dực chỉ đành đứng ngoài cửa nghe lén.
Có một bác sĩ chắc là bác sĩ cũ của Ma Lạt Năng, có vẻ rất quen thuộc với ông Hứa, cũng không lựa lời lắm mà nói ngay : "Tình huống cũng không lạc quan lắm, thận trong cơ thể và cơ thể của cô ấy xuất hiện hiện tượng bài xích."
Bà Vương kêu lên : "Sao có thể thế được, đã sáu năm trời rồi, lâu thế rồi còn không xảy ra chuyện gì, vì sao lại đột nhiên bài xích thế chứ ?"
Mấy vị chuyên gia cùng nhìn lẫn nhau, lộ rõ vẻ xấu hổ, cuối cùng, một bác sĩ trông có vẻ còn trẻ đứng ra giải thích : "Loại hiện tượng này y học cũng hiếm thấy, có thể nói khả năng bài xích lớn nhất ắt phải xảy ra trong khoảng một năm đầu sau khi giải phẫu, thời gian càng dài càng dễ thích ứng, có điều cũng không phải không có tiền lệ. Ở Anh cũng từng xảy ra trường hợp sau khi cấy ghép tim mười năm mới xảy ra tình trạng bài xích. Trước mắt nguyên nhân cụ thể khiến cơ thể con gái của bà xảy ra bài xích, chúng tôi vẫn chưa thể giải thích được, chỉ có thể căn cứ vào tình hình thực tế để phán đoán rằng cơ thể và vật cấy ghép xảy ra tình trạng bài xích."
Bà Vương còn muốn nói tiếp, ông Hứa đã ngăn bà ấy lại : "Bây giờ cũng không phải lúc nghiên cứu giải thích dựa vào khoa học." Ông hỏi bác sĩ : "Tình trạng bài xích có nghiêm trọng không ?"
Vị bác sĩ trẻ trả lời ngay : "Thân thể con người có một hệ thống phòng ngự vô cùng hoàn hảo, luôn luôn có biện pháp phòng ngự đối với những ngoại vật như vi khuẩn, vi rút, các cơ quan bên ngoài và những dị vật khác, những phương pháp đó bao gồm tấn công, tiêu diệt và loại bỏ. Ở trạng thái bình thường, đó là một cách để cơ thể tự bảo hộ mình. Cái gọi là bài xích cấy ghép thận, thức chất là cơ thể coi thận là một loại dị vật, đầu óc phát ra lệnh, ra lệnh cho hệ thống miễn dịch của cơ thể tiến hành tấn công, tiêu diệt và loại bỏ. Một khi đã phát sinh phản ứng bài xích, thận cấy ghép sẽ bị tổn thương, tình hình nghiêm trọng nhất là loại bỏ khả năng của thận được cấy ghép, thậm chí có ảnh hưởng tới sinh mệnh. Trước bắt, bọn tôi vẫn chưa xác định được hiện tượng bài xích đã tiến tới trình độ nào, điều này phải căn cứ vào khả năng phán đoán và tiếp nhận của đầu óc bệnh nhân đối với thận được cấy ghép."
Tôi chỉ thấy đầu mình như bị người ta dùng một cái búa sắt to đùng đập mạnh vào, đau tới mức xuyên thấu ra bên ngoài, cả thân mình đều tê bại, thành ra lại không thấy đau nữa. Tống Dực bên cạnh tôi thân thể cũng lung lay như sắp đổ. Bà Vương lại xông thẳng ra bên ngoài, như một con mèo mẹ bị bắt mất mèo con tấn công thẳng về phía Tống Dực, vung tay lên đánh anh túi bụi.
"Rốt cuộc nhà họ Hứa bọn tôi thiếu nợ cậu cái gì ? Cậu đã hại chết một đứa còn chưa đủ sao, lại muốn hại chết thêm một đứa nữa, nếu Liên Sương xảy ra chuyện gì, tôi và cậu cùng chết với nhau."
Mọi người vội vàng lôi kéo, khuyên giải.
Tôi đứng lặng nhìn hết thảy, chỉ cảm thấy mình thoáng nóng thoáng lạnh.
Ma Lạt Năng vốn là một người vô tư tới nhường nào chứ ! Từ lúc tôi biết nàng tới giờ, nàng vui thì cười, nổi giận thì mắng, vẻ ngoài lúc nào cũng nhiệt liệt, lúc nào cũng như một vị nữ Hỗn thế Ma vương ! Sao nàng có thể chết được chứ ?
Không đâu ! Nhất định là sẽ không đâu.
Bọn họ vẫn vừa khóc, vừa mắng, vừa ầm ĩ, lại kêu la. Tôi lẳng lặng đi vào phòng bệnh cách ly, kéo kéo tai Ma Lạt Năng, cố gắng nói với nàng : "Cậu nghe đây, mình không chấp nhận sự giải thích của cậu ! Nếu cậu cảm thấy mình đúng là chị em với cậu, thì mau tỉnh lại bồi thường cho mình ! Mình muốn vàng bạc thật, muốn loại bồi thường có thể sờ thấy được, cậu đừng có dùng mấy chữ "Thật xin lỗi", "Tha thứ cho mình" để qua loa cho qua. Mẹ nhà nó chứ, mấy câu nói chơi chơi không tốn sức này, mình có nói một nghìn lần cũng chẳng nói lắp, cậu có nghe thấy không, chị đây không chấp nhận nhận giải thích của cậu, không chấp nhận !"
Y tá vội vọt vào, đẩy tôi ra bên ngoài : "Cô bị điên à, không thấy bệnh nhân đang hôn mê sao ? Mau ra ngoài đi, ra ngoài đi."
Tôi quay mặt về phía phòng bệnh kêu ầm lên : "Ma Lạt Năng, mình không chấp nhận. Mình không chấp nhận."
Tôi bị hai y tá lôi ra bên ngoài. Bọn họ cố ấn tôi vào thang máy, bấm xuống tầng một. Cửa thang máy bị đóng lại xong, tôi bị nhốt trong thang máy chầm chậm đi xuống, vừa đập cửa vừa la lên : "Ma Lạt Năng, mình không chấp nhận, mình không chấp nhận."
Cửa thang máy chầm chậm mở ra, tôi ngã nhào trên sàn, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thân mình nhũn ra, không còn chút sức lực.
Người bảo vệ trị an thấy vậy, liền lại gần đỡ tôi lên, rồi an ủi tôi : "Người đã chết rồi không thể sống lại được, cố gắng nén bi thương."
Tôi lập tức đẩy tay anh ra, túm lấy áo anh ta, quay ra rống lên với anh ta : "Anh nói ai đã chết hả ? Anh nói ai đã chết hả ? Ma Lạt Năng sẽ không chết ...."
Người bảo vệ sợ quá vội nói liên tục : "Không chết, không chết."
Một người vừa nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vừa xin lỗi người bảo vệ : "Thật xin lỗi, cô ấy hơi bị kích động."
Anh ta cứ thế ôm tôi ra khỏi bệnh viện, tôi cố sức đá mạnh về phía sau : "Lục Lệ Thành, mau thả tôi xuống, mau thả tôi xuống."
Anh ta ôm tôi tới một góc im lặng, rồi mới buông tôi ra, tôi quay người lại đánh anh ta, ai cần anh ta xen vào chuyện của người khác chứ. Anh ta đã kéo tôi vào lòng, dùng hai cánh tay ôm chặt lấy tôi, tuy rằng tay tôi không động đậy nổi, nhưng vẫn cố vừa đá vừa cào cấu. Anh ta một tay ôm chặt lấy tôi, một tay vỗ nhẹ vào lưng tôi. Tôi đánh mãi, đánh mãi, đột nhiên không còn chút sức lực nào nữa, vùi đầu vào ngực anh ta, òa lên khóc.
Mẹ đi rồi, cha đi rồi, thật tôi không thể tiếp nhận nổi thêm cái chết một lần nữa.
Không công bằng ! Người chết có thể ngủ an ổn, người sống lại phải chịu đựng sự đau khổ vô cùng vô tận.
Lục Lệ Thành vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, khẽ nói : "Ngoan, đừng khóc, đừng khóc." Anh ta giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con, có điều cái động tác gợi nhớ lại những ký ức thời thơ ấu từng hằn sâu trong trí óc này từng mang theo những yêu thương của cha mẹ, đã từng an ủi vô số lần đau khổ của chúng ta, lại như có ma lực kỳ lạ, tâm tình của tôi cũng dần bình tĩnh lại.
Đợi tôi khóc mệt rồi, ngại ngùng ngẩng đầu lên, mới phát hiện một má của anh ta sưng đỏ, như là bị người ta đấm vào mặt một cái.
"Cảnh sát dám đánh anh sao ? Bọn họ dám dùng bạo lực để chấp pháp sao ! Anh báo cho luật sư chưa ?"
Anh ta cười thản nhiên : "Suýt nữa thì tôi đâm bọn họ tới mức lật xe, lúc anh ta xuống đấm tôi một cái, coi như huề."
Đã là sáu giờ sáng, phía chân trời đằng đông đã rạng hồng, cửa kính bệnh viện phản chiếu ra những luồng sáng ấm áp, nhưng không khí vẫn rất lạnh, không biết là do lạnh, hay do sợ, mà người tôi lại run lên.
Anh ta cởi áo ra khoác lên người tôi : "Chúng ta tìm chỗ nào ăn tạm gì đó, nghỉ ngơi trong chốc lát."
Vất vả cả đêm, trên mặt Lục Lệ Thành râu đã mọc lởm chởm, quần áo nhăn nhúm dính bết vào người, lại thêm vết thương trên mặt, nói bê tha lại càng bê tha hơn. Tôi nghĩ một lát rồi lắc đầu, lại thấy vẻ tiều tụy của anh ta, liền nói : "Ngoài kia có hàng ăn sáng, chúng ta kiếm bát sữa đậu nành uống tạm."
Tôi lấy ba phần ăn sáng, lại dặn gói một lần lại, quay sang giải thích cho Lục Lệ Thành : "Một phần cho Tống Dực."
Lục Lệ Thành vừa uống sữa vừa hỏi : "Rốt cuộc cô có thể nói cho tôi biết tí xíu xem vì sao lại tới nông nỗi này không ? Nếu không tôi có muốn giúp cũng không giúp được. Vì sao đột nhiên thận của Hứa Liên Sương lại suy kiệt ?"
Dạ dày tôi rất khó chịu, có điều bờ vai tôi hiện giờ rất nặng nề, Ma Lạt Năng đã nằm trên giường bệnh, tôi cũng không thể nằm theo, vì thế buộc mình phải uống từng ngụm sữa : "Ma Lạt Năng có một chị gái tên là Hứa Thu, năm hoặc sáu năm trước, đại khái là trước khi tôi quen Ma Lạt Năng, chị ta gặp tai nạn qua đời rồi, người lái xe là Tống Dực bạn trai của Hứa Thu. Sau khi Hứa Thu chết, thận được cấy ghép cho Ma Lạt Năng, cha mẹ Ma Lạt Năng đều giấu chuyện này. Người mà Tống Dực yêu thật sự là Hứa Thu, hôm qua Ma Lạt Năng đã phát hiện ra bí mật này, đồng thời cũng phát hiện ra thận của mình là của Hứa Thu. Không phải thận của cô ấy bị suy kiệt, đầu óc cô ấy cố ra lệnh cho cơ thể, tiến hành bài xích, tiêu diệt dị vật xâm nhập cơ thể cô ấy."
Lục Lệ Thành nghe cũng phát ngốc : "Giống như kịch nhiều tập."
"Trong kịch truyền hình, đó là điểm nhấn đầy kịch tính. Trong cuộc sống thực sự, đó gọi là sự thống khổ."
Lục Lệ Thành thở dài : "Rốt cuộc bây giờ tôi cũng hiểu rõ Tống Dực. Trong công việc anh ta hơn thua cũng không quan trọng, mà bão táp cũng không quan tâm, tôi cứ nghĩ là anh ta giả vờ, hóa ra là anh ta không cần, cũng không trách được anh ta đã về Bắc Kinh cả năm trời, mà vẫn không chịu mua xe, hoàn toàn không giống những người học từ nước ngoài về, chắc chắn là sau tai nạn xe cộ không dám lái xe lại rồi."
Tôi uống sữa kia mà đắng nghét như uống thuốc, lại đưa phần đã gói lại kia cho anh ta : "Phiền anh đưa cho Tống Dực giùm."
"Cô không đi sao ?"
Tôi lắc đầu.
Sau khi Lục Lệ Thành đi vào rồi lại hỏi tôi : "Tống Dực vẫn canh giữ trước cửa phòng bệnh của Ma Lạt Năng, đánh không đi, trông anh ta không ổn chút nào, cô có vào lại xem anh ta một chút không ?"
Tôi đáp đầy mệt mỏi : "Tạm thời bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh ấy, chúng ta đi xử lý vết thương trên mặt anh trước đã."
Anh ta liền nói : "Không sao cả, vết thương nhỏ xíu cũng phải mất mấy tiếng, thời gian đó thà về nhà ngủ còn hơn."
Cũng bởi là cuối tuần, người tới khám bệnh nhiều vô cùng, cho dù là cửa đăng ký khám bệnh cũng như lấy thuốc đều có đầy người đứng xếp hàng, nhìn đám người xếp hàng đã thấy mệt chết.
Tôi hỏi : "Nhà anh có cồn không ?"
Anh ta ngẩn ra : "Có"
"Vậy được rồi"
Chuẩn bị ra khỏi bệnh viện, anh ta lại nói : "Cô ra ngoài xe trước chờ tôi, tôi vào toilet một chút."
Tôi gật gật đầu, một lát sau anh ta mới quay lại : "Đi thôi !"
Sáng cuối tuần cũng không bị kẹt xe, đi về ngôi nhà ở trung tâm thành phố của anh ta cũng chỉ mất ba mươi phút, có điều anh ta thức trắng cả đêm, nên đi sai đường, chúng tôi phải tốn thêm hai mươi phút nữa mới tới nhà anh ta.
Anh ta kêu tôi ngồi trong phòng khách đợi, lại đi vào trong nhà lục tìm một lát, mới lôi ra một cái hộp thuốc rất xa hoa, tôi vừa nhìn thấy đã choáng váng : "Anh đề phòng động đất à ?"
Anh ta chỉ cười không nói gì, mở hộp ra, đầy đủ mọi thứ, tôi hơi nghiêng đầu, ý bảo anh ta ngồi xuống. Tôi dùng một miếng bông tẩm cồn để sát trùng cho anh ta trước, anh ta thật ngoan ngoãn ngồi, im lặng khác thường, hoàn toàn không giống Lục Lệ Thành, khiến tôi cũng thấy là lạ : "Sao anh không nói gì thế ?"
Anh ta chỉ cười cười, không nói gì. Tôi bóp chút thuốc ra ngón áp út, cố gắng xoa thật nhẹ lên vết thương của anh ta.
"Ok ! Xong rồi !"
Tôi đứng thẳng dậy lùi về phía sau, lại quên là hộp thuốc đặt cạnh mình, chân vướng phải dây hộp, người lảo đảo một cái, anh ta vội giơ tay giữ chặt lấy tôi, tôi dựa vào anh ta, kéo cái dây vướng vào chân ra.
Đã đứng vững xong, tôi liền rút tay lại : "Cám ơn anh."
Trong giây lát anh ta như vẫn không kịp phản ứng, vẫn nắm lấy tay tôi. Tôi hơi kéo một chút, anh ta mới vội vàng buông ra. Anh ta nhìn tôi chăm chú, như muốn nói gì đó, tôi vừa dọn gọn lại hộp thuốc vừa chờ anh ta đầy nghi hoặc. Rốt cuộc, anh ta chỉ nhìn tôi cười cười.
Tôi đặt hộp thuốc lên trên bàn, rồi vớ lấy cái túi của mình : "Tôi về đây"
Anh ta liền cầm lấy chìa khóa : "Để tôi đưa cô về."
"Không cần, tôi bắt xe về. Anh đã không ngủ một đêm, dù anh dám lái xe, tôi cũng không dám ngồi."
Anh ta cũng không nói nhiều, liền đi xuống lầu cùng tôi, lại tiễn tôi lên tận taxi.
[1] Cân của Trung Quốc = 500 gr