Lam Ngạo vừa nghe Tiểu Nhu nói xong, bỗng tâm gan dường như muốn thắt lại. Đúng lúc này, Nặc Ân và Nã Nhĩ dẫn một đám thuộc hạ chạy tới.
- Tam thiếu!
Không thể không vội vàng, Lam Ngạo hỏi dồn
- Tìm thấy cô ấy chưa?
Nặc Ân thở dài lắc đầu. Nã Nhĩ bên cạnh nói
- Thuộc hạ đã cho người lục soát hết cả trung tâm giải trí này nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của phu nhân....
Không hiểu sao Lam Ngạo nổi lên cảm giác chẳng lành. Bàn tay nắm siết chặt. Rốt cuộc bây giờ cô đang ở đâu chứ?
Tiểu Nhu đứng sau cả người run bần bật, bất giác chân cô ta run run sắp ngã khụy xuống đất. Lam Ngạo liếc mắt, hành động kì lạ của Tiểu Nhu khiến cho anh bắt đầu nghi ngờ. Đột nhiên, Lam Ngạo nắm chặt vai của Tiểu Nhu, gặng hỏi
- Tiểu Nhu, có phải... cô đã thấy Triệu Khả?
Tiểu Nhu né tránh ánh mắt dò xét của Lam Ngạo, lắc đầu lia lịa
- Thiếu gia... Tiểu Nhu... không thấy
Biểu hiện này của cô ta càng khiến Lam Ngạo nghi ngờ. Anh quen với Tiểu Nhu từ nhỏ, tính cách của Tiểu Nhu anh đều hiểu rõ. Phản ứng này của cô ta là đang nói dối
- Nói! Có thật không nhìn thấy Triệu Khả không? Nếu cô nói dối... từ giờ có thể rời khỏi biệt thự Oải Hương!
Tiểu Nhu bị bức sợ phát khóc. Từ bé cô ta không có nhà, chính phu nhân lúc trước là người đã cưu mang cô ta. Thiếu gia chính là người cô ta thầm yêu từ nhỏ. Bây giờ bảo cô ta rời khỏi biệt thự thì cô ta thà chết còn hơn.
Ánh mắt Tiểu Nhu ngân ngấn nước mắt, cô ta đã sai thật rồi. Thiếu gia chỉ yêu Triệu Khả, chắc có lẽ cô ta không còn cơ hội nữa...
- Thiếu... gia...em xin lỗi... em đã nhìn thấy...Triệu Khả, cô ấy bị một người đàn ông mặc đồ đen bắt đi...
Lam Ngạo buông tay ra khỏi người Tiểu Nhu. Từ phía xa, Diz hớt hải chạy lại, báo cáo
- Thiếu gia, camera an ninh xung quanh bị ai đó làm nhiễu rồi... không xem được gì...
Bỗng chốc Lam Ngạo trở lên lạnh lùng. Anh quay người nhìn Tiểu Nhu
- Từ trước đến nay tôi chỉ coi cô là em gái. Hãy biết rõ thân phận của mình!
Nói xong, Lam Ngạo quay người rời đi. Đối với anh lúc này không gì quan trọng bằng Triệu Khả. Lam Ngạo lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhấn số gọi. Đầu dây bên kia vang kên giọng nói quen thuộc của Thẩm Dực
- Sao tự nhiên lại gọi cho tôi vậy?
Lam Ngạo vào nhanh vấn đề chính
- Triệu Khả bị bắt cóc rồi! Tôi muốn cậu giúp tôi tìm...
- Được thôi!- Thẩm Dực nhàn nhã
- Giờ cậu ở đâu?- Lam Ngạo hỏi
- New York!
- Bây giờ tôi sẽ đến chỗ cậu!
Lam Ngạo cúp máy, anh nhanh chóng cùng Diz, Nặc Ân và Nã Nhĩ rời khỏi khu giải trí. Dĩ nhiên, Tiểu Nhu được thuộc hạ đưa về biệt thự. Theo lệnh của Lam Ngạo, từ giờ bất kể hành tung của Tiểu Nhu sẽ có người giám sát.
Triệu Khả mơ hồ mở mắt, cả người cô đau nhức, nhất là vùng cổ. Nhìn quanh một lượt, cô hơi sững sờ. Vậy mà cô lại