Hai ánh mắt chăm chú nhìn nhau hiện lên tia tóe lửa. Lam Ngạo không kiêng nể bất cứ thứ gì. Dù là ai đi chăng nữa mà dám động vào vợ anh. Anh nhất quyết sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết.
Tư Điền cũng không chịu kém. Chẳng qua cũng tại Lam Ngạo mà anh đã trượt mất cơ hội được cô yêu. Nếu không có Lam Ngạo xuất hiện thì tình hình bây giờ cũng sẽ thay đổi rồi.
Ngồi giữa, cảm nhận được luồng khí từ hai phía. Triệu Khả đột nhiên bật ho sặc sụa. Lam Ngạo lúc này mới nhận thức được, vội vàng cúi xuống đỡ cô, vuốt nhẹ sống lưng cho cô dễ thở.
- Có sao không? Em nằm xuống nghỉ ngơi đi!
Câu này Lam Ngạo đang định nói thì lại bị Tư Điền cướp lời nói trước. Trong lòng anh bực tức. Còn Triệu Khả sau cơn ho thì nhẹ lắc đầu, giọng nói có chút yếu ớt
- Em khát nước!
Khi Triệu Khả vừa mới dứt lời thì Lam Ngạo nhanh chóng vòng qua, định cầm cốc rót nước cho cô. Nhưng không may, lúc này Tư Điền cũng đang định cầm cốc lên. Hai tay của hai người 1 trên 1 dưới cầm chiếc cốc. Lam Ngạo lập tức nhìn Tư Điền bằng con mắt lạnh băng, giọng nói đâu đó có chút sát ý.
- Buông tay!
Tư Điền nghe vậy thì khóe miệng hơi nhếch lên. Gương mắt hơi nghiêng đi
- Sao tôi phải buông? Tôi muốn rót nước cho cô ấy!
- Cô ấy có tôi là đủ rồi! Vả lại, tôi chăm cho bảo bối trong bụng của hai chúng tôi thì có gì sai sao?
Đây là câu nói trúng trọng điểm. Tư Điền không nói gì, gương mặt thoáng chút biến sắc. Triệu Khả ngồi đó, tay phải hơi đưa lên nắm nhẹ vào áo của Lam Ngạo giật giật. Nhưng Lam Ngạo lại không để ý, anh cầm chặt chiếc cốc. Nhân lúc Tư Điền không chú ý thì giựt lại về phía mình rồi đường hoàng rót nước cho cô uống.
Đáy mắt Tư Điền thoáng chút thất vọng khi nhìn cô nhưng anh nhanh chóng rời đi nhìn hướng khác để không ai phát hiện ra.
- Em nghỉ ngơi đi. Vài hôm nữa anh sẽ quay lại thăm em..
Tư Điền cất giọng ấm áp mỉm cười với cô. Triệu Khả định nói gì đó nhưng không hiểu sao cô không thể mở miệng được, đành nén xuống gật đầu. Đến khi Tư Điền đã đi rồi, trong lòng cô hơi cảm thấy có lỗi với anh. Bỗng bàn tay to lớn chạm vào má cô vuốt ve nhẹ, sự lành lạnh từ bàn tay ấy khiến cô dịu đi phần nào sự bứt rứt.
- Nghĩ đến hắn sao?
Triệu Khả đối mặt với ánh mắt của Lam Ngạo, biết không thể nói dối anh đành gật đầu.
- Em cảm thấy mình có lỗi với anh ấy.
Lam Ngạo ngồi xuống bên cạnh cô, thản nhiên bộc bạch.
- Em chẳng có lỗi gì cả. Điều quan trọng là bây giờ em đã nhớ lại mọi chuyện rồi... sau này cố gắng không được để bản thân nguy hiểm. Hãy nghĩ tới bảo bối....
Ngoại trừ cô ra thì Lam Ngạo chẳng bận tâm đến ai. Nhất là đối với tên Tư Điền kia...
______________________
Tại Lam Gia,
Từ sau khi được Lam Ngạo đưa trở về lại Lam Gia, Lam Khánh dần thích ứng với cuộc sống hiện tại. Chỉ có điều, thân hình bé xíu của một đứa trẻ nhưng ai trong biệt thự cũng phải tôn kính là Lục Lão Gia.
Trong Lam Gia đời trước thì ngoại trừ