Hải La nhìn thấy bộ dáng của anh ta thì trong lòng liền chùng xuống.
Ánh mắt sắc bén của bà ấy đã liếc nhanh ra cửa.
Rồi ngay khi Gia Ly còn chưa kịp phản ứng Hải La lập tức cầm tay cô ấy một mạch đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Quốc Dũng cũng theo quán tính bước vội theo hai người sau đó rẽ sang nhà vệ sinh nam ở bên cạnh.
Vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Hải La cũng run rẩy không kém nhưng bên ngoài bà ấy vẫn cố tỏ ra thản nhiên giải thích với Gia Ly: “Cô thấy khó chịu quá, mà lại không dám vào đây một mình.”
Gia Ly không hề hay biết tâm tư của người phụ nữ này, nên mỉm cười nói: “Không sao đâu cô.
Cháu đợi cô ở đây, cô vào đi.”
“Cô cảm thấy đỡ hơn rồi, có lẽ rửa mặt một chút sẽ thoải mái.” Hải La từ chối vào buồng cá nhân.
Bà ấy dựa người vào bồn vệ sinh, vặn nước vã lên mặt.
Qua chiếc gương, chăm chú nhìn Gia Ly.
Vừa xong bà ấy đã thấy đám người của Hoàng Minh.
Bộ dáng hớt hải đó của Quốc Dũng chứng tỏ anh ta cũng đã được Xuân Lan nói qua về đám người này rồi.
Bọn họ chính là thể loại bá đạo đến mức không phân biệt đúng sai, coi thường pháp luật.
Nếu bị họ tóm, chắc chắn sẽ bị đưa sang Thái ngay lập tức.
Như thế hành tung của Hải La cũng sẽ bị lộ mà rất có thể đẩy Gia Ly vào nguy hiểm.
Mà quan trọng là, nếu như cô mất đi giá trị lợi dụng, liệu có thoát được bà Yod hay không kìa.
Còn riêng Quốc Dũng thì khỏi phải nghĩ.
Cho dù anh ta có là đứa con trai duy nhất của Hoàng Minh, nhưng với những chuyện Xuân Lan đã gây ra, anh ta sẽ không thể êm xuôi mà trở về.
Cũng giống như sự tồn tại của Gia Ly.
Mặc dù bà Yod đã làm mọi thủ tục chuyển nhượng quyền thừa kế lại cho cô, cơ mà điều này cúng chả có gì làm bảo đảm.
Bởi vì sự tồn tại bất kể đứa con nào của Hoàng Minh đối với bà Yod đều là sự đả kích to lớn, bà ta chỉ có thể cắn chặt răng ngậm bồ hòn làm ngọt, trước mặt dịu dàng, đương nhiên là ở sau lưng vẫn ngầm ám toán.
Thế nên, tránh được cần tránh, trốn càng xa càng tốt.
Gia Ly không thể hiểu được những điều máu tanh như thế này trong gia đình Yod.
Cô chỉ có chút khó hiểu về phản ứng này của Hải La nên mới hơi nghi hoặc nhưng không thể thẳng thắn hỏi.
“Vâng ạ.” Gia Ly gật đầu tiếp lời bà ấy, rồi như sực nhớ ra điều gì liền nói: “À, nãy cháu thấy Quốc Dũng bị một đám người đuổi, không biết anh ta lại gây họa ở đâu rồi.”
“Cô thấy đó đều là những người rất hung dữ.
Tốt nhất chúng ta không cần can dự vào.”
“Rốt cuộc anh ta là người có vận đen đủi hay là gieo gió gặt bão không biết?” Gia Ly cảm thán.
Hải La nheo mắt, xoay người lại hằn học nói: “Đúng là mẹ nào con nấy!”
“Cô biết mẹ anh ta?” Gia Ly kinh ngạc hỏi.
“Ừ.” Hải La thờ ơ đáp rồi đi về phía cửa nghe ngóng.
Bên ngoài hoàn toàn tĩnh lặng.
Bà ấy phân vân một chút rồi quyết định mở cửa đi ra.
Hành lang không một bóng người.
Gia Ly cũng ngó đầu ra theo nhỏ giọng nói: “E là đã đi cả rồi.
Mấy người đó dám không coi cậu hai nhà họ Vũ ra gì, khả năng duy nhất là, kẻ đứng đằng sau rất ngang ngược!”
Hải La cau mày nhìn sang cô bĩu môi nói: “Đời cha ăn mặn đời con khát nước, anh ta chịu tội thay mẹ rồi.
Chúng ta đi thôi.”
Mà lúc này, Quốc Dũng đã được đưa đến một phòng bao vip của khách sạn gần đó.
Mắt của anh ta bị bịt kín, hai tay trói ngược ra phía sau, bị bắt quỳ gối giữa căn phòng.
Không có một tiếng động, còn lạnh lẽo chẳng khác gì nhà lạnh khiến anh ta cứ thần hồn át thần tính, run lên cầm cập.
Loại khủng bố tinh thần này quá kinh khủng.
Đột nhiên tiếng bước chân vang lên, từng chút tiến sát lại gần Quốc Dũng.
Cho tới khi tới trước mặt anh ta rồi dừng lại, sau đó bất ngờ đạp thẳng vào ngực hất anh ta ngã ngửa ra sau.
Tiếp theo là rất nhiều những cú đấm đá dội xuống cơ thể của người đàn ông đăng co quắp dưới sàn nhà lạnh toát.
Miệng anh ta bị bịt kín không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Chỉ có tiếng hít thở thô sâu, nặng nề vang lên.
“Dừng!” Một tiếng nói bất chợt vang lên.
Tên vệ sĩ liền dừng tay đứng tránh sang bên cạnh.
Hoàng Minh nhìn kẻ đang nằm trước mặt bằng ánh mắt căm ghét.
Xuân Lan vì một người đàn ông khác mà bỏ ông ta, vì người khác mà sinh ra thằng con này.
Trong khi đó, ông ta lại không có một đứa con nào.
Bà Yod đã bị Xuân Lan hại không thể có con, bên cạnh ông ta cũng không dám có bất cứ một người đàn bà nào.
Yod đâu phải là một người hiền lành như bà ta thể hiện chứ?
Ông ta thèm khát một đứa con bao nhiêu đều không có.
Vậy mà người khác lại được.
Điều này không thể tha thứ.
“Mang nó ném về, nhắn bà ta tới gặp tôi.” Hoàng Minh vẫy tay ra lệnh cho người của mình.
Quốc Dũng run rẩy ú ớ chân không đứng nổi.
***
Sau khi Gia Ly đưa Hải La đi một vòng thành phố T, mãi chiều muộn mới trở về.
Cũng có nghe ngóng