Có cơ hội được vào trong nhà họ Trần ở, Minh Châu thầm nhủ, cô ta nhất định sẽ làm cho Gia Ly bị tức chết mới cam lòng.
Và đúng là cô ta đã thành công.
Trên bàn ăn, mỗi người đều đang đuổi theo suy nghĩ của chính mình nên bầu không khí có chút gượng gạo.
Mặc dù Thảo và bác Đào nhiều lần gợi chuyện để nói nhưng cũng chỉ được đôi ba câu là bàn ăn cũng chỉ còn lại tiếng bát đũa khẽ va chạm vào nhau.
Gia Ly len lén nhìn sang gương mặt vẫn đang giận dỗi của Tuấn Phong, đáy lòng buồn bã cũng khó mà tươi cười nổi.
Vài lần cô cố ý gắp thức ăn sang cho anh, cả món anh không thích, nhưng anh cũng chỉ im lặng ăn mà chả thèm nói gì.
Gia Ly tự nhủ lòng, lát nữa lên phòng sẽ tận tình nhận lỗi để trấn an anh.
Có lẽ như thế anh mới nguôi giận, cô thực sự không chịu nổi sự lạnh nhạt này thêm nữa.
Vài phút mà cứ như cả vài năm.
Tất cả chuyện này đều cho con ả kia gây ra, trong lòng Gia Ly càng thêm ghét Minh Châu.
Sự ghét bỏ chẳng thèm che giấu hiện cả lên trên gương mặt xinh đẹp đang liếc mắt nhìn về bóng người vừa bước xuống cầu thang.
Dù sao, ngay từ nhỏ tính cách Gia Ly đã ương ngạnh, từng làm Không ít việc khiến khối người khiếp sợ, tuy nhiên đấy là dùng võ.
Còn bây giờ đối với con người như Minh Châu lại cần thêm một chút mưu kế để đáp trả nữa, có thế mới không phụ lại sự cố gắng của cô ta.
Phải khiến cô ta ôm hận trong lòng, bị Gia Ly cô âm thầm chơi đùa trong lòng bàn tay.
Nghĩ thôi cũng đã cảm thấy vui biết mấy!
[Mẹ nó! Con chó.]
[Đã được ở nhờ rồi còn giở trò, làm cho tao bị dính vào một vở kịch bẩn thỉu như vậy, khiến tao bị mất sạch niềm tin của Tuấn Phong.]
[Thù này không báo, tao thề, tao sẽ không ăn thịt nửa năm!]
“Ôi, mọi người đã ăn rồi ạ.” Minh Châu nhìn bộ bàn ăn có sáu vị trí đều đã kín người, đáy lòng tức giận nhưng gương mặt lại tỏ ra áy náy: “Cháu xin lỗi ạ, vì thân thể cháu không tốt nên tắm có chút lâu.”
Gia Ly nghe thấy câu đó liền sặc canh ho đỏ cả mặt.
Tuấn Phong vươn tay vuốt lưng giúp, ánh mắt trầm xuống.
“Tôi định lát sẽ mang chút thức ăn thanh đạm lên cho cháu nên cũng không có nấu dư.” Bác Đào thở dài nói.
“Không cần vậy đâu bác, cô ta ăn được rồi.
Chỗ này chúng tôi cũng chẳng ăn hết, cô kéo cái ghế kia lại ngồi ăn tiếp đi, ăn nhanh để bác Đào còn dọn.” Thảo nhanh miệng cắt ngang.
Minh Châu bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đi không được, mà ở lại cũng nhục nhã không kém.
Nhưng dù sao khi cô ta cũng đã xác định tâm lý từ trước rồi nên rất nhanh trưng ra bộ mặt dày.
“Mấy bữa trước để bác Đào mang cháo trắng lên cháu cũng ngại quá, nên tối nay mới muốn xuống ăn chung cùng mọi người cho vui ạ.” Nói rồi cô