Tuấn Phong nhìn chiếc đồng hồ đang chầm chậm quay, lòng anh ngập tràn sự hân hoan và hạnh phúc.
Lấy được chất độc nguyên bản, điều chế thành công thuốc giải.
Như vậy cái ngày mà anh được đứng lên sánh bước bên người phụ nữ của mình đi ngắm nhìn thế giới ngoài kia không còn là mơ ước viển vông nữa rồi.
Sẽ không phải sống trong nỗi thấp thỏm bất an nữa.
Tự tin nắm tay vợ mình đến khi đầu bạc răng long…
Anh chờ mong từng phút giây trôi qua để khoe thành quả với Gia Ly, hẳn là cô sẽ vui lắm.
Tuấn Phong còn đang nghĩ xem sẽ nói như thế nào, gải vờ thất bại, hay là bế Gia Ly xoay vài vòng…
“Ông chủ, Minh Châu, cô ta được một đám người tới cướp đi rồi.” Đột nhiên một trong hai vệ sĩ chịu trách nhiệm mang Minh Châu đi chạy vào phòng báo cáo.
Tuấn Phong quắc mắt nhìn anh ta.
Vệ sĩ cúi đầu lí nhí nói: “Hai bọn em vừa ra tới đầu đường, đột nhiên xe em bị một chiếc xe khác chặn đầu.
Người của bọn chúng rất đông, đập mở xe của mình cứu cô ta đi.”
Vệ sĩ hổn hển thở, vừa nói vừa lau mồ hôi, ngữ điệu bất lực xen lẫn sự tức giận.
“Báo cho Duy Hoàng tìm xem kẻ nào.” Tuấn Phong lạnh nhạt nói, thái độ vẫn dửng dưng không thèm để ý.
“Dám manh động tại nơi này gan cũng to thật.”
“Vâng ạ.” Vệ sĩ cúi đầu nhận lệnh.
Đúng lúc này điện thoại của Tuấn Phong đổ chuông.
Anh nhìn vệ sĩ một cái rồi mới cầm điện thoại lên.
Đó là số máy của Việt.
Lòng anh chợt hoảng, giống như một dự cảm không lành vừa xẹt qua trong suy nghĩ của anh.
Điện thoại vừa được kết nối thì giọng nói bất thường của Việt cũng truyền tới như khẳng định suy đoán của anh: “Ông chủ… không xong rồi… Bà chủ bị một nhóm người bắt đi.
Tôi… bị thương không thể đuổi kịp, mất dấu chúng rồi.”
Bầu không khí đột nhiên đông lại.
Bàn tay cầm máy của Tuấn Phong run lên ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Vệ sĩ nhìn thấy lập tức vô thức lùi lại phía sau.
“Nói lại.” Tuấn Phong đứng lên lạnh giọng nói.
“Gia Ly bị bắt đi rồi.” Việt dồn hơi nói một câu hoàn chỉnh.
“Phụt!” Tuấn Phong phun ra một ngụm má.u loãng.
“Ông chủ!” Vệ sĩ hoảng sợ kêu lên.
Tuấn Phong lừ mắt nhìn anh ta, người đàn ông tội nghiệp đưa tay bịt chặt mồm của mình lắc đầu lia lịa.
“Thu dọn mọi thứ, báo với mẹ tôi là vợ chồng tôi đã xong việc, sẽ đi du lịch mấy ngày.” Anh nói với vệ sĩ.
Vệ sĩ cúi đầu đáp ứng, gương mặt vô cùng lo lắng cho ông chủ nhà mình, anh ta không biết đang có chuyện gì xảy ra.
“Giữ máy, tôi đến ngay.” Tuấn Phong nhắc Việt rồi loáng cái đã ra khỏi nhà.
Vừa đi vừa giữ liên lạc với Việt thỉnh thoảng sẽ gọi anh ta một câu.
Anh còn dùng thiết bị liên lạc đặc biệt gọi cho Trọng Đạt, gửi tọa độ GPRS của Việt.
Chưa đầy năm phút sau tất cả mọi người đã có mặt tại hiện trường vụ tai nạn giao thông.
Chiếc xe của Việt rúm ró tàn tạ chẳng khác gì một đống sắt vụn.
Nó bị lật ngửa giữa đoạn đường quốc lộ vắng vẻ, một bên là đồi chè, một bên là ruộng lúa, nhưng lại ngay gần ngã tư đường nên chắc chắn hình ảnh đã được camera giao thông tại đó ghi lại.
Trong không khí trong lành của buổi đêm chỗ này lại nồng nặc mùi xăng dầu, mùi tanh của má.u, ngay cả mùi khét cao su của bánh xe ma sát với mặt đường cũng có thể ngửi thấy.
Nhìn một vòng cũng có thể tưởng tượng ra được tình huống lúc đó nguy hiểm cỡ nào.
Đáy lòng Tuấn Phong lạnh xuống, bất an và chơi vơi vô cùng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh bước lại gần.
Việt đang nằm bên cạnh xe, cả người toàn má.u thoi thóp thở.
Thấy Tuấn Phong đi tới, anh ta thều thào gắng gượng nói:
“Xin…lỗi…”
Tuấn Phong lắc đầu: “Cậu cần phải sống khỏe mạnh để tìm cô ấy về cho tôi.”
“Hai nhóm người…” Việt cố nói thêm một câu nữa rồi bất tỉnh.
Tuấn Phong vẫy tay cho người mang băng ca tới nhanh chóng đưa Việt đi.
“Đúng là có hai nhóm người cùng hàng động.” Duy Hoàng đưa máy tính bảng tới trước mặt Tuấn Phong.
Anh xem qua rồi cũng đồng ý.
Nhóm