“Mẹ bị làm sao vậy?” Quốc Dũng đỏ mắt hỏi Xuân Lan.
Anh ta không dám tin, ngày hôm nay lại liên tiếp ăn hai cái tát.
Chả phải mẹ vẫn luôn yêu thương dung túng cho anh ta rất nhiều hay sao?
“Cô ta hết lần này đến lần khác hạ nhục con trai của mẹ…”
Bà ta nghiến răng gằn giọng cắt lời anh ta: “Nhẽ ra mẹ không nên nuông chiều con, để bây giờ con trở nên vô dụng như vậy, có một con nít ranh cũng không xử lý được, ngược lại cứ hở tí là bị nó chơi khăm.
Con không thấy nhục hay sao mà còn kêu la giữa đường giữa chợ? Sợ người biết đến tai tiếng của con chưa đủ nhiều à?”
Xuân Lan phẫn nộ trừng mắt nhìn Quốc Dũng, lòng bà ta đau đớn như bị dao cắt, sắc mặt thì tái đi vì tức giận.
Bà ta chỉ hận không thể dán mồm anh ta lại.
Trước mặt đám tay chân của Hoàng Minh có chít cũng không được bày ra bộ dạng đáng thương này.
Quốc Dũng nghe xong cũng đã ý thức được sự ngu ngốc của bản thân, liền nhanh chóng thu lại dáng vẻ uất ức ngang ngược.
Anh ta vung tay thoát ra khỏi hai gã vệ sĩ, lạnh nhạt nói: “Con sai rồi, xin lỗi mẹ.
Mẹ đừng tức giận nữa.
Chỉ tại con muốn dạy dỗ cô ta một chút mà thôi.”
Xuân Lan lắc đầu thở dài.
Hai tay vẫn day thái dương có chút đau, ánh mắt ẩn giấu sự mệt mỏi nói: “Biết vậy thì tốt, đi thôi.”
Quốc Dũng kinh ngạc mở to hai mắt: “Vẫn đi sao mẹ? Hay là chúng ta về nhà.
Người đó… con rất sợ ông ta.”
[Vậy mà thế nào ngày xưa mẹ lại yêu được một kẻ bạo lực như vậy?]
Trận đòn lần trước chính là muốn đánh phủ đòn.
Giờ anh ta liền sợ hãi không dám đối mặt.
Xuân Lan liếc mắt nhìn về phía Gia Ly, lạnh lùng nói: “Con không muốn đi cũng phải đi, không cần thương lượng!”
Dù sao hổ dữ không ăn thịt con, Xuân Lan tin rằng nếu Hoàng Minh biết được thân phận của Quốc Dũng, hai mẹ con bà ta sẽ coi như tìm được đường sống từ trong cõi chít.
“Ông ta sẽ thịt mẹ con mình đấy, lần trước còn không cho con cơ hội nói gì.
Đáng sợ lắm!” Quốc Dũng không cần để ý tới mấy gã vệ sĩ thẳng thắn nói.
Xuân Lan mặc kệ anh ta, xoay người đi vào khách sạn Vian trước, sau đó hai gã vệ sĩ đã tiến lên, cưỡng chế áp giải Quốc Dũng vào theo.
Anh ta hằn học nhìn Gia Ly lẩm bẩm bỏ lại một câu gì đó rồi biến mất sau cánh cửa lớn.
Gia Ly bĩu môi nhún vai lấy điện thoại ra gọi cho Việt lái xe đến đón.
Chưa tới mười lăm phút Việt đã tới nơi, anh ta nhanh nhẹn bước xuống mở cửa xe cho Gia Ly nhỏ giọng hỏi: “Bà chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Nghe anh ta thay đổi cách