Gia Ly bị mất thăng bằng, cảm thấy đầu hơi choáng váng, cô vô thức duỗi tay ôm lấy cổ người đàn ông.
Cả người Gia Ly đang bị anh ôm giống như một đứa trẻ, đôi chân thon dài quặp chặt vào eo anh, mắt đối mắt.
Da đầu cô chợt căng thẳng, vô thức nhắm mắt lại, chóp mũi liền ngập tràn hơi thở của nhau.
Sau giây phút ngỡ ngàng, Gia Ly đỏ bừng mặt giãy giụa muốn tụt xuống nhưng eo cô lại đang bị cánh tay rắn chắc giữ lại thật chặt, mà tiếng bước chân bên ngoài lại cùng lúc cũng dồn dập vang lên.
“Chắc chắn nó chỉ ở đâu đây thôi, tìm đi.”
Gia nhắm tịt mắt, một cảm giác quen thuộc ập đến nhanh chóng lan ra toàn bộ tế bào khiến cơ thể cô bớt đi phần nào cứng ngắc.
Bỗng nhiên người đàn ông thả cô xuống, trước ánh mắt ngạc nhiên của Gia Ly, anh cởi áo vest khoác lên vai cho cô.
Chiếc áo trùng qua mông che đi phần nào bộ quần áo có chút ấn tượng của cô sau đó lại như cũ bế lên.
Lần này, gương mặt cô bị ép áp sát vào trong lòng ngực của người đàn ông.
Bên tai cô lúc này chỉ có tiếng trái tim anh đang vững vàng đập từng nhịp.
“Đừng nói gì.”
“Cạch!” Tiếng chốt cửa vang lên, Tuấn Phong ôm theo Gia Ly đường hoàng bước ra ngoài trước ánh mắt kinh ngạc của cả đám đàn ông tay lăm lăm vũ khí.
“Cút!” Tuấn Phong lạnh giọng quát.
Ánh mắt anh sắc như lưỡi dao liếc về phía đối phương.
Đám đàn ông kinh ngạc nhìn theo, rồi gã cầm đầu cũng lấy lại phản ứng quát lên: “Phong tổng, cho dù anh có quen biết với ông chủ của đấu trường Địa Ngục này, nhưng ông ta cũng còn phải nể mặt đại ca của tôi vài phần đấy.
Cô gái này, hôm nay chúng tôi nhất định phải dẫn đi.”
Tuấn Phong nhìn gã ta bật cười, chẳng thèm đáp lại trực tiếp ôm theo Gia Ly liên tiếp tung đòn.
Tới lúc này thì cô cũng không thể giả ngu được nữa, cơ thể mềm mại linh hoạt đu bám trên người Tuấn Phong cũng ra đòn đánh trả.
Hai người tựa như một loài sinh vật cộng sinh, lần lượt hạ gục từng kẻ địch.
Tiếng rên la thi nhau vang lên trong nhà vệ sinh đánh động tới người khác.
Rất nhanh bảo vệ đã bị gọi tới, đồng thời những kẻ có liên quan cũng đã có mặt.
“Ông chủ…” Người đàn ông trung tuổi dáng người cao lớn, tư chất ngoan lệ lại đang cúi đầu xin lỗi Bá Tùng.
Ông ta chính là người quản lý Địa Ngục.
“Trật tự của thành phố cảng cũng nên thiết lập lại.” Anh ấy nhìn ông ta, bỏ lại một câu rồi khó hiểu nhìn sang hai người bên cạnh nói: “Coi như tôi thay mặt Địa Ngục mời cô một chầu để tạ lỗi, cô thấy sao?”
“Không cần, tôi không uống được rượu bia, anh có thể miễn vé vào cửa lần sau cho tôi là được rồi.” Gia Ly xua tay chối từ.
“Được!” Bá Tùng thâm ý cười nhìn sang gương mặt xám xịt của bạn mình: “Khuya rồi, để bạn tôi đưa cô về nhé!”
Gia Ly nhìn sang người đàn ông ít lời bên cạnh, nghĩ một lát rồi gật đầu.
Cả quá trình đưa cô xuống hầm lấy xe cho đến khi hỏi xong địa chỉ nhà, anh không hề nói thêm một câu nào khác, bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
Gia Ly dựa vào cửa xe nhắm mắt liền an tâm ngủ.
“Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh lẩm bẩm nói, bàn tay đưa sang lưu luyến vuốt ve gò má của cô.
Xúc cảm truyền từ ngón tay chạy thẳng vào tim khiến lồng ngực anh thổn thức.
Trong mơ màng, Gia Ly nghe thấy đối phương gọi tên cô, ý thức được người này dường như có quen biết cô.
Cô hơi nghi ngờ liền hé mắt ra hỏi: “Anh quen biết tôi?”
“Kít…” Tiếng bánh xe ma sát xuống mặt đường phát ra tiếng kêu chát chúa.
Gia Ly bị lực giằng của dây an toàn lắc mạnh, đầu váng mắt hoa oán trách nhìn sang.
Cô liền bắt gặp ánh mắt của Tuấn Phong đang vô cùng bình tĩnh, mặt mày lạnh nhạt dường như không nhìn ra được cảm xúc của anh.
Tuy nhiên, đôi bàn tay đang siết chặt vô lăng lại trở thành kẻ phản bội tố cáo tất cả.
Gia Ly sửng sốt nhìn, rồi chờ đợi.
Nhưng mãi một lúc lâu sau mới thấy khóe môi anh cong lên cười giễu cợt đáp: “Không quen biết!”
Chiếc xe tiếp tục chạy trên đường khuya yên tĩnh.
Sau khi nghe người đàn ông trả lời, tự nhiên Gia Ly lại cảm thấy trong lòng có chút mất mát, buồn bã dựa người vào ghế im lặng nhìn cảnh vật đang lướt qua phía ngoài.
Đầu óc cô trống rỗng không có chút thông tin nào về những tháng ngày đã qua.
Tất cả đều chỉ được nghe mẹ kể lại.
Có chuyện quen thuộc, có chuyện không.
Nhưng cảm giác quen thuộc nhất phải nói tới chính là khi ở bên cạnh người này.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô vang lên.
Cô nhíu mày, duỗi tay lục tìm trong túi quần, cuối cùng lấy được di động ra, ấn nghe máy: “A lô?”
“Con đang ở đâu còn chưa về?” Giọng nói nghiêm khắc của Hải La vọng ra.
“Con gặp một người bạn, đi xem phim nên về hơi trễ ạ.” Gia Ly bịa bừa một lý do.
“Ừ, nhanh về đi.” Hải La nói thêm một câu rồi cũng ngắt cuộc gọi.
“Dẫn theo cả người đi cùng con về nhà mẹ gặp.”
Cô mở to mắt,