-"Đứng yên!"
Cảnh sát cũng đã vay quanh căn nhà, Hứa Dĩ An không một chút sợ sệt mà kéo lấy Nhậm Tử Phàm đang nằm dưới chân, sẵn giọng hô to.
-"Tiêu Doãn, khôn hồn thì bảo bọn họ bỏ súng xuống.
Bằng không thì chúng ta cùng chết ở đây vậy!"
Tiêu Doãn do dự một lúc rồi lại nhìn sở trưởng Diệp.
-"Xung quanh đây có bom, chúng ta phải cẩn thận."
Diệp Mục trầm giọng nhắc nhở.
-"Vậy nhị thiếu gia phải làm sao đây?"
Tiêu Doãn nôn nóng hỏi.
-"Bây giờ cậu ấy vẫn còn rất hữu dụng, anh ta sẽ không gây hại đến đâu.
Trước mắt nên nghe theo vậy."
Nhận thấy được cảnh sát đã bỏ súng xuống theo đúng ý mình.
Hứa Dĩ An liếc mắt ra hiệu cho Giang Niệm dẫn theo Tô Tuệ Lâm đi trước.
-"Nhậm Tử Phàm, đến phút cuối mày vẫn còn giá trị đấy!"
-"Vậy sao.
Vậy thì mày nên tận dụng đi!"
Nhậm Tử Phàm khẽ nhắm hờ hai mắt, hắn bây giờ chẳng còn lấy nổi hơi sức để phản kháng, khóe môi nở nụ cười khinh bỉ.
-"Đi thôi."
Hứa Dĩ An dẫn theo Nhậm Tử Phàm từng bước một rời đi.
Bùm!
Quả bom đầu tiên cũng đã phát nổ.
Tất cả mọi người bị một phen kinh hoàng.
Hóa ra chỉ là một quả bom khói, Hứa Dĩ An tung nó ra để thừa cơ chạy thoát mà thôi.
Sau khi đưa ông Nhậm đến bệnh viện, xử trí vết thương ở tay cho ông xong thì Tiêu Doãn cũng đã đến thông báo.
Bởi vì không muốn để ông Nhậm thêm lo lắng, có thể tập trung điều dưỡng sức khỏe.
Nhậm Chí Tinh cũng lặng lẽ ra ngoài để tiện hỏi chuyện.
-"Sao rồi, Tử Phàm đâu?"
Thấy vẻ mặt Tiêu Doãn ủ rũ, không nói câu nào, anh ta cũng đã ngầm hiểu.
Nhậm Chí Tinh chỉ biết trút giận vào bức tường trước mắt.
-"Thiếu gia, nhị thiếu gia cũng đã chuẩn bị một kế hoạch.
Căn cứ theo định vị từ người cậu ấy, chúng ta có thể tìm được."
Nhậm Chí Tinh khó hiểu nhìn Tiêu Doãn.
Thật ra Nhậm Tử Phàm cũng đã chuẩn bị sẵn cho mình một tình huống xấu nhất.
Hắn đã cài đặt sẵn định vị vào điện thoại di động, bây giờ muốn tìm được hắn chỉ việc dựa theo nó mà đến.
-"Đã đưa cho sở trưởng Diệp chưa?"
Nhậm Chí Tinh gấp rút hỏi.
-"Vâng, tôi đã đưa rồi."
Ở một nơi khác.
Hứa Dĩ An sau khi thuận lợi thoát được nơi nguy hiểm đó cũng đã hạn chế đi lại.
Bởi vì cảnh sát đang phát lệnh truy nã tìm anh ta khắp nơi.
Vậy nên, bọn họ chỉ đành tìm đến một nơi cách thành phố rất xa để tiện bề di chuyển.
Căn phòng tối bây giờ chỉ còn lại mỗi cô và hắn.
-"Tử Phàm!"
Tô Tuệ Lâm khẽ gọi.
Nhưng người bị trói bên cạnh lại chẳng nghe thấy, dường như hắn đã ngất đi vì kiệt sức.
Cô vẫn cố gắng lay nhẹ người hắn.
Thương tích trên người Nhậm Tử Phàm rất nặng nhưng chẳng được băng bó, hắn duy trì được mạng sống đến tận giờ phút này đã là rất cố gắng rồi!
-"Nhậm Tử Phàm, anh mau tỉnh lại đi!"
Cuối cùng hắn cũng đã chịu mở mắt, nhìn tổng thể một lượt, rồi lại nhớ đến giọng nói quen thuộc bên cạnh.
-"Tuệ Lâm, đừng sợ!"
Hắn khẽ trấn an cô.
-"Anh không sao chứ?"
Cô nhỏ giọng, lo lắng hỏi.
-"Không sao.
Dù có đi chăng nữa, trước khi anh chết, cũng sẽ đưa em an toàn rời khỏi đây!"
Không biết bọn người Hứa Dĩ An và Giang Niệm đã đi đâu.
Chỉ biết sau khi đi cùng Hứa Dĩ An lên xe thì hắn cũng chẳng còn gắng gượng nỗi mà ngất đi.
Đến khi tỉnh lại thì đã bị trói cùng Tô Tuệ Lâm trong một căn phòng nhỏ, có vài tia sáng yếu ớt soi rọi.
-"Xin lỗi!"
Nhìn thấy hắn trở thành bộ dạng không thể thảm hại hơn này khiến cô không khỏi bứt rứt.
Một phần chuyện này cũng bắt nguồn từ cô.
Nếu không có sự xuất hiện của cô, thì có lẻ hắn và Hứa Dĩ An cũng không đến mức đường này.
-"Tại sao em lại quay lại?"
Hắn trầm giọng hỏi.
-"Bởi vì em không thể bỏ mặc anh."
Từ khoảnh khắc nhìn thấy cô quay trở lại, hắn cũng đã sớm quên đi đau đớn trên người.
Thấy cô cầm súng chĩa về phía Hứa Dĩ An chỉ vì cứu hắn, Nhậm Tử Phàm đã thật sự rất vui, rất hạnh phúc.
Nhưng chung quy phần lo lắng vẫn nhiều hơn, hắn sợ cô sẽ bởi vì hắn mà gặp chuyện.
-"Khi nãy vốn dĩ anh còn tưởng rằng, mình sẽ không xong rồi.
Nhưng cuối cùng vẫn là nhờ có em, cảm ơn nhé!"
-"Muốn cảm ơn, thì anh hãy sống cho thật tốt, đừng phụ ân tình này của em."
Cô nhỏ giọng đáp.
Xung quanh căn phòng này chẳng lấy nổi một vật gì có thể giúp hắn cắt được dây trói.
Hơn nữa, Hứa Dĩ An cũng không khờ khạo đến mức để những thứ đó ở đây.
Dường như cả hai đều nghe được có tiếng bước chân đi đến, cánh cửa lớn cũng đã được đẩy ra kèm theo âm thanh kẽo kẹt đinh tai nhức óc, một luồng ánh sáng lớn trực tiếp xông thẳng vào khiến cả hai khẽ nhắm hờ hai mắt giảm bớt nguồn sáng bất ngờ này.
Hứa Dĩ An hiên ngang bước vào trong, trên tay còn mang theo một cốc nước chậm rãi tiến đến chỗ Tô Tuệ Lâm.
-"Tuệ Lâm, khi đó anh thật sự rất đau lòng đó! Anh không tin rằng em lại chĩa súng vào anh, còn bắn anh kia đấy!"
Hứa Dĩ An đưa tay nhẹ nhàng giúp cô vén đi vài sợi tóc mảnh đang chiếm tiện nghi trên gương mặt, nhỏ giọng nói:
Tô Tuệ Lâm lập tức né tránh đi bàn tay không an phận của anh ta, ánh mắt hiền hòa của cô ngày đó cũng đã biến mất.
Giờ đây, chỉ còn lại sự căm ghét tột cùng.
Nhậm Tử Phàm chứng kiến toàn bộ sự việc, ngoài sự tức giận ra thì hắn cũng chẳng thể làm gì khác.
-"Mau bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi."
Hứa Dĩ An bật cười, rồi cũng theo yêu cầu của cô mà thu nhanh tay về.
-"Em yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em cả.
Bởi vì anh cần em ở bên cạnh, chúng ta còn phải cùng nhau tận hưởng cuộc sống mới.
Anh có đem nước đến cho em, mau uống đi."
Nói rồi, anh ta cũng chu đáo đưa ly nước đến gần hơn, nhưng thay vì ngoan ngoãn uống lấy thì Tô Tuệ Lâm đã cắn vào tay anh ta một cái.
Xoảng!
Hứa Dĩ An vì đau mà buông lỏng khiến ly nước rơi xuống sàn nhà vỡ tan.
-"Tô Tuệ Lâm, em điên rồi hả?"
-"Tôi có chết cũng không dùng những thứ anh mang đến!"
Hứa Dĩ An đã thật sự bị cô chọc cho một phen tức giận.
Anh ta vun tay định cho cô một cái tát thì Nhậm Tử Phàm cạnh đó cũng đã lên tiếng.
-"Hứa Dĩ An, bây giờ mày còn ra tay cả phụ nữ luôn rồi à?"
Khi nãy anh ta cũng không thèm bận tâm đ ến Nhậm Tử Phàm.
Bởi vì ít phút nữa thôi, hắn sẽ trở nên vô dụng.
Nhưng Nhậm Tử Phàm lại không chấp nhận mình bị lu mờ, lại ngang nhiên mở miệng mỉa mai anh ta.
-"Mày yên tâm đi, khi mày chết rồi, tao sẽ thay mày chăm sóc cô ấy.
Cứ xem như là nguyện vọng cuối cùng mà người anh trai này làm cho mày!"
Nhậm Tử Phàm nghe được hai từ anh trai này cũng bật cười khinh bỉ.
Ngay từ nhỏ đã là kẻ thù, cho dù có mang cùng dòng máu đi chăng nữa, hắn cũng chẳng bao giờ thừa nhận kẻ thấp hèn trước mắt là người thân, là anh trai của mình.
-"Anh trai? Xin hỏi mày là anh tao từ khi nào vậy? Mày quên rồi à? Hay để tao nhắc lại cho mày nhớ."
Hứa Dĩ An nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn, gằn giọng hỏi.
-"Chết đến nơi còn ngông cuồng sao?"
-"Đâu có.
Chỉ là muốn nhắc để mày nhớ rõ, mày chỉ là con của người làm, lớn lên cũng giống y như