Nhậm Tử Phàm sau khi được đưa đến bệnh viện sức khỏe cũng đã không còn lo ngại.
Hắn ngồi trên giường bệnh, thần sắc nhợt nhạt trò chuyện cùng Hồ Khả.
-"Cảm ơn em."
Hồ Khả mỉm cười nắm lấy tay hắn.
-"Như vậy có được tính là anh nợ em một mạng không?"
Nhận thấy được nét mặt ma mảnh của Hồ Khả, Nhậm Tử Phàm liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi cũng thu nhanh tay về, môi mỏng khẽ cười trừ.
-"Được.
Nói đi, em muốn anh như thế nào?"
Hồ Khả lập tức kéo lấy tay hắn một lần nữa, nhỏ giọng đáp.
-"Bây giờ em chưa nghĩ ra, khi nào em nghĩ ra rồi, em sẽ đến tìm anh."
Hôm đó cô ta đến biệt thự tìm hắn, vừa đến nơi lại đúng vào lúc Nhậm Tử Phàm lái xe ra ngoài.
Hồ Khả cũng lật đật ngồi vào trong xe lặng lẽ theo sau xe của hắn.
Từ đầu đến cuối cô ta đều nấp một nơi gần đó quan sát, đến khi nhìn thấy Nhậm Tử Phàm sắp dập đầu làm theo yêu cầu của Hứa Dĩ An, cô ta mới cầm theo một thanh gỗ đập vào đầu Giang Niệm.
Cũng may nhờ có Hồ Khả, bằng không chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Lần thứ hai Nhậm Tử Phàm thu tay về.
-"Được, em cứ từ từ suy nghĩ."
Bên ngoài cửa, Tô Tuệ Lâm chậm rãi bước vào trong.
Nhìn thấy cô đến, Hồ Khả cũng tự động nhường lại không gian riêng tư cho hai người.
-"Còn đứng ngay ra đó làm gì? Mau ngồi đi."
Thấy cô vẫn đứng đó nhìn mình, Nhậm Tử Phàm lên tiếng thúc giục.
Cô ngồi xuống chiếc ghế khi nãy Hồ Khả đã ngồi, nhìn thương tích trên người hắn một lượt, nhỏ giọng hỏi.
-"Anh còn đau không?"
-"Không sao, vết thương ngoài thôi.
Em đến thăm bệnh không thể trưng ra gương mặt vui vẻ hơn à?"
Nhìn thấy gương mặt cô lộ ra một chút lo lắng, hắn mỉm cười trêu chọc.
Khoảnh khắc thấy hắn vì mình mà cam tâm chịu những trận đòn cũng như thương tích mà Hứa Dĩ An gây ra cô đã rất cảm động, lại rất đau lòng.
Tận sâu trong lòng cô vô cùng cảm thấy bứt rứt, có lỗi với hắn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy hắn đã an toàn, còn mở miệng trêu đùa người khác.
Cô đã thật sự nhẹ nhõm.
-"Sau khi xuất viện, anh đưa em đến một nơi, bảo đảm em sẽ thích."
Nghe hắn nói đến đây, cô lại bất giác nhớ đến lời giao hẹn của hắn và cô cách đây không lâu.
Trái tim Tô Tuệ Lâm phút chốc như bị ai đó bóp nghẹt.
-"Được.
Anh nghĩ ngơi đi."
Tô Tuệ Lâm cũng không ở lại nữa, cô khẽ gật đầu rồi lặng lẽ quay đầu bỏ đi.
-"Tuệ Lâm, anh không hi vọng em sẽ tha thứ cho anh.
Em tốt nhất cũng đừng nên tha thứ!"
Đôi chân cô cũng vì những lời này của hắn mà dừng lại.
Cô đưa tay lau vội nước mắt vương trên má, hít một hơi thật sâu rồi cũng nhanh chóng rời khỏi.
Đồng ý rằng những thay đổi, những việc mà Nhậm Tử Phàm đã làm trong suốt thời gian qua đã một lần nữa chạm đến tim cô.
Nhưng nỗi đau mất con cô cũng không thể nào quên được, chính tay hắn gi3t chết đứa con ruột thịt của mình chỉ vì suy nghĩ vớ vẩn.
Hắn và cô sẽ chẳng thể quay lại được những ngày tháng vui vẻ của trước kia, càng không thể làm lại từ đầu nữa rồi!
-"Tuệ Lâm à!"
Tô Tuệ Lâm còn đang thả hồn theo mây gió, lê từng bước chân nặng nhọc ra khỏi hành lang bệnh viện.
Thấy ông Nhậm ở phía trước đang đợi mình, cô cũng nhanh chân tiến đến.
-"Ông gọi cháu ạ."
Ông Nhậm mỉm cười đáp.
-"Ông cháu ta nói chuyện một chút đi.
Ông có chuyện muốn nói với cháu."
Dạo một vòng dưới sân bệnh viện, Nhậm Quốc Lương thở dài lên tiếng.
-"Ông đã nghe hết rồi, nghe hết tất cả những gì mà thời gian qua cháu đã phải chịu đựng ở Nhậm gia."
Bắt đầu từ khi cô gả đến, phải làm những việc gì? Bị đối xử ra sao? Rồi đến việc Nhậm Tử Phàm ép cô uống thuốc phá thai...!Tất cả mọi chuyện đều được Dì Hoa kể rõ.
Ban đầu ông Nhậm rất lấy làm tức giận đến mức chỉ muốn gặp ngay Nhậm Tử Phàm để hỏi tội.
Lại nghĩ đến đứa cháu trai đang thương tích đầy mình nằm ở bệnh viện ông lại có chút không nhẫn tâm, nhưng ông cũng sẽ không bỏ qua.
Hôm nay ông muốn nói chuyện với cô, cũng chính là vì nguyên nhân này.
-"Ông xin lỗi cháu nhé! Chỉ tại ông mà khiến cháu phải chịu nhiều thiệt thòi đến từng này cũng chỉ vì thằng cháu hư hỏng của ông."
Tô Tuệ Lâm nửa ngồi nửa quỳ trên đất nắm lấy tay ông.
-"Cháu không trách ông, so với ân tình mà bao năm qua ông đã làm cho gia đình cháu, cháu ngược lại còn phải cảm ơn ông."
Nhậm Quốc Lương nhìn đứa trẻ hiểu chuyện đến đáng thương trước mắt không khỏi đau lòng.
Ông đưa tay xoa đầu cô, vỗ về.
-"Cháu là đứa trẻ ngoan ngoãn, lại có lòng lương thiện.
Là tiểu tử hư hỏng kia không có phúc phận."
Mối nhân duyên này là do ông sắp đặt, bây giờ tự tay ông gỡ bỏ nó cũng là lẽ đương nhiên.
Mặc dù, sâu tận trong thâm tâm ông vẫn rất yêu mến đứa cháu dâu này.
-"Ông nuôi dạy nó không nghiêm, để nó làm nhiều chuyện có lỗi với cháu khiến ông thật sự rất áy náy."
-"Cháu thật sự không trách ông đâu ạ.
Hơn nữa, anh ấy đến cuối cùng cũng đã thay đổi...!Lại còn vì cháu mà xảy ra chuyện.
Cháu cảm thấy rất có lỗi!"
Tô Tuệ Lâm lặng lẽ cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
Ông biết với tính cách của Tô Tuệ Lâm chắc chắn sẽ không chịu nhận bất cứ thứ gì từ người khác.
Đột nhiên ông Nhậm lấy nhét vào tay cô một chiếc hộp nhỏ, khẽ dặn dò.
-"Đây là thứ mà ông có thể làm cho cháu.
Kể từ giờ phút này, cháu có thể đi bất cứ nơi đâu mà cháu muốn.
Đồ của ba cháu, cũng đã đến lúc ông nên trả lại cho cháu."
Đôi mắt cô đã sớm phủ một màng nước mỏng, cô nắm chặt chiếc hợp gấm trong tay, chóp mũi nóng bừng.
-"Đây là..."
-"Ngôi nhà mà ba cháu mơ ước, nó còn chưa hoàn thành thì ba cháu đã mất.
Đây là bố của Tử Phàm thay ba cháu hoàn thiện nó, bây giờ thì có thể trả lại cho cháu rồi."
Trước kia Tô Hiệu âm thầm xây dựng một căn biệt thự, vốn dĩ còn định khi nào hoàn thành sẽ cho gia đình một bất ngờ.
Mọi chuyện đến quá đột ngột, tâm nguyện còn chưa đạt được thì ông đã mất.
Nhậm Quốc Ân vì muốn báo đáp ân tình cứu mạng này đã tiếp tục thực hiện tâm nguyện của bạn mình.
Nhưng rồi ông cũng không may mắn mà gặp tai nạn xe rồi qua đời.
Ông Nhậm chỉ là người thay còn trai trao lại nó cho cô mà thôi.
-"Đi đi, đi đến nơi mà cháu mong muốn nhất.
Bắt đầu một cuộc sống mới, tốt đẹp hơn.
Ông tin rằng, Tử Phàm nó cũng sẽ có quyết định giống như ông vậy.
Đều muốn cháu sống hạnh phúc!"
Tô Tuệ Lâm ôm chầm lấy ông.
Từ khi ba mất, mỗi lần ông Nhậm đến thăm cô đều mang cho cô rất nhiều quà và quần áo đẹp.
Cô đã sớm coi ông như người thân ruột thịt.
-"Cháu cảm ơn ông, cháu thật sự rất cảm ơn ông!"
Giọng cô nghẹn ngào bên tai.
Nhậm Quốc Lương cũng vì tình thương gắn bó thuở nhỏ lại có chút không nỡ.
Ông cũng vì thế mà bật khóc.
Ở một căn phòng khác.
Hứa Dĩ An sau khi được bác sĩ xử trí vết thương, hiện giờ còn đang chờ theo dõi sức khỏe ở bệnh viện nên cảnh sát cũng chưa thể đưa anh ta về sở.
Nhưng trong quá trình điều trị sẽ có một người canh giữ túc trực bên ngoài phòng bệnh.
So với những bệnh nhân khác, thì Hứa Dĩ