Không gian yên tĩnh đến lặng người.
Tiếng gió heo hút phía xa xa thi thoảng lại cuộn lên những tiếng ai oán gào thét.
Tiếng chạm đất của một bước chân nhẹ nhàng hay chính xác hơn là tiếng bước nhón chân cố làm cho lặng lẽ.
Âm thanh đó lại xuất hiện bên ngoài khung cửa.
Nhưng lần này rõ ràng không phải bóng dáng kỳ là kia nữa mà là một tiếng bước chân bên ngoài ô cửa sổ không hiện lên hình dáng.
Vệt đất bên dưới qua mỗi cảm giác bước chân đều để lại nhúm cát nhỏ, từng nhúm, từng nhúm cứ nối tiếp nhau đến tận thành giường rồi bỗng oà lên gương mặt trắng muốt.
Cậu Phúc nằm nghiêng mơ màng bị doạ cho đến dựng đứng chân lông.
"Thằng nhỏ này!"
Gương mặt xuất hiện trên thành giường chẳng phải là thằng nhỏ trên cổ thằng Khuyết sao? Nó sao lại ở đây? Nó theo cậu về nhà cúng mẹ làm gì? Mẹ nó đâu mà theo tới tận chân sang làng khác?
Cậu Phúc thấy nó cũng thôi không còn bị doạ sợ như lần đầu, chỉ là cách no xuất hiện có làm bản thân ngạc nhiên chút ít.
Cậu lên tiếng hỏi nó:
"Mày ở đây là gì?"
Thằng nhỏ nhìn cậu với đôi mắt trắng dã nhe răng cười.
Giường của cậu chỉ cao hơn tấm phản một chút nhưng với thân hình quá đỗi bé nhỏ của nó cũng là cao hơn khá nhiều.
Nó cứ vòng qua quẩn lại hết bên thành này tới bên khác, mắt trắng dã dáo dác nhìn hết qua bên nọ tới bên kia như muốn tìm cách leo lên trước mặt cậu.
Cậu Phúc ngó đầu xuống khi thấy không gian yên lặng đến bất thường.
Gầm giường mặt đất trống trơn không thấy dấu tích:
"May quá! Nó không còn ở đây nữa rồi!"
Cậu mới thở phài dựa lưng dài lên bức tường đã thấy phía sau cộm cộm lên một đoạn.
Thần kinh nhanh chóng căng cứng.
-Tao có để gì phía sao? Tao để cái gì ư?
Câu trả lời là không có.
Chỉ thấy khuôn miệng toe toét cùng con ngươi trợn ngược của thằng nhỏ.
Nó bị cậu đè cho sắp bẹp dí nhưng thân nó như quả bóng căng tròn tự xẹp tự phồng làm khiếp đảm.
Cậu Phúc chạy lạc ra tít tận ngoài cửa, ánh mắt không rời khỏi thằng nhỏ đang tung đùa lẩn trốn trong đống chăn đêm qua vẫn vương nguyên hơi người.
Nó như con mèo nhỏ, luồn qua đống chăn thò đầu ra một góc nhìn cậu toe toét rồi lại nhanh chóng luồn qua chỗ khác ú oà tự vui nhưng vẫn nhìn xem cậu có còn ở đó.
"Nếu mày không phải một con ma thì chắc tao sẽ thích mày lắm đấy!"
Không biết nó có nghe thấy lời cậu Phúc nói mà đống chăn nhỏ cuộn tròn dừng lại giữa giường.
Cậu Phúc đứng bám tay vào thành cửa thấy lạ cũng vội vòng ra ô cửa sổ căng mắt nhìn vào trong lo lắng.
Dừng lại một lúc, phần chăn nhô lên hết nhô lên cao lại hạ xuống lên tiếp như thể nó đang nhảy lên xuống nhiều phần vui vẻ.
Nó nhảy nhiều quá, nhảy không biết mệt mỏi, nhảy không hề có chút bào hiệu dừng lại:
"Đúng là trẻ con.
Chết rồi vẫn ham vui tới như vậy!"
Câu nói cậu Phúc vừa vang lên đã ngập ngừng dừng lại tắt lịm.
Trên giường, đống chắn rơi xuống đất để lộ một thân hình nhỏ chừng hai nắm tay đang ôm đầu vật lộn.
Nó như đang cố gắng bịt tai lại nhưng cơ thể chưa thành hình nguyên vẹn không thể thực hiện theo ý muốn.
Nó đánh lộn trên giường, thân thể nhỏ lăn qua lăn lại gào thet không lên tiếng.
Rõ ràng khuôn mặt nó trắng dã mà tới lúc này cũng hiện lên gân xanh chằng chịt.
Phải đau đớn tới mức độ thế nào mới có thể vật lộn đến mức vậy?
Cậu Phúc rời tay cửa sổ đã nắm chặt ghì thành nốt không biết từ bao giờ.
Bước chân lưỡng lự tiến vào đến bậc cửa nhưng lại lo lắng mà dừng lại.
Cậu là một lang y, một lang y chữa bệnh cho người nhưng đối với đứa trẻ này, nó đâu phải là người?
Phía xa truyền lại một âm thanh rất nhỏ.
Không phải tiếng hét của thằng nhỏ, không phải tiếng va đập thành giường, là tiếng mõ sao? Tiếng mõ đều đặn rồi lại nhanh chóng thúc giục rồi lại chậm chạp nhìn hoa ngắm cảnh.
Tiếng mõ này rốt cuộc là gì? Nó từ đâu đến? Sao mỗi lần cậu nghe thấy tiếng gấp gáp là lại một lần thằng nhỏ thêm quằn quại đau đớn, khi tiếng hạ thấp thằng nhỏ có vẻ dễ dàng mà hấp hối.
Tiếng mõ vang lên cái "cắc" lớn rồi dừng lại.
Không biết là dừng hẳn hay sẽ tiếp tục về sau, chỉ thấy thằng nhỏ nằm ườn dài người phì phò thở.
Cậu mặc kệ đống suy nghĩ hỗn tạp bên ngoài cửa mà lao thẳng vào ngay trước thành giường đỡ lấy thằng nhỏ trong tay.
Nó nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, chỉ bé như bức tượng đêm qua trong phòng ông Phan và cũng trắng muốt như thế.
Thằng nhỏ quay cái đầu chưa hình thành hết lượt còn thiếu phần mắt bên phải nhìn sang cậu mà nhẹ hàm trống lên nhoẻn miệng.
Bàn tay cậu có chút lạnh lẽo, hơi lạnh lan từ thằng nhỏ xuống lòng tay rồi chạm tới cổ tay hướng về thân người.
Cơ thể nó bốc lên những luồng khí mong manh trắng muốt nhưng nhanh chóng hoá đen đúa.
Miệng nó nhoẻ ra bắt đầu rạch về hai bên phần da thịt kéo dài tận tai.
Vùng trũng mắt phải từ sâu bên trong rạnh thẳng một đường lồi ra con ngươi trắng dã.
Cậu Phúc nhìn vậy mà khiếp vía, hai tay buông thõng đáp thằng nhỏ lại trên giường còn bản thân nép mình vào cánh cửa.
Cơ thể thằng nhỏ vẫn bé tý như vậy duy chỉ có điều đã hình thành tất cả.
Cơ thể nó cũng không còn trắng nữa mà chuyển sang màu đen hôi hám, luồng khí xung quanh cũng rực lên bùng cháy dữ dội.
"Thằng nhỏ này sắp hoá quỷ rồi! Đợi tới khi thứ bao lấy nó là vô số nhiễu tạp trên hình thể cùng vẻ mặt hung dữ quái dị thì đó chính là nó đã thay đổi."
Giọng mợ Thi vang lên trong đầu cậu Phúc.
Bây giờ chính cậu cũng không thể