Trời đã qua chiều, nắng bắt đầu tắt, người đến khám cũng chẳng còn lại ai.
Cậu Phúc mệt nhoài nằm dài trên chiếc phản gỗ hướng mặt về phía chân trời rộng lớn, nơi từng cánh chim điên dại đua nhau vươn cánh tìm một nơi trú ẩn.
Những cánh chim kia, cho dù ngày nào cũng phải chao lượn không biết mỏi mệt nhưng nơi đợi chờ chúng trở về đều là một mái nhà yên ấm, một gia đình trọn vẹn đoàn tụ.
Nơi có tất cả những hạnh phúc, tiếng hót líu lo mong chờ ngày mai lại bên nhau sải cánh mà cố gắng.
Cuộc đời của những đôi cánh nhỏ bé ấy thế mà lại dịu dàng êm ấm hơn những con người có lòng nhưng không thể nào thay đổi số phận.
Thằng Khuyết thấy cậu nằm trên phản vội chạy lại:
"Con nghe người bên thôn Hà nói hôm nay ông Phan đi bái lễ cho nhà phú hộ thôn xa, phải đến sáng mai mới về được.
Cậu có định đợi mai mới quay về hay không?"
Cậu Phúc nghe thấy thế cũng chỉ biết cười trừ.
Hoá ra trên bầu trời cao kia vẫn có những cánh chim không muốn nhìn thấy gia đình đằng sau mà cố gắng sải dài vụt mất.
Bầu trời cao thăm thẳm chỉ để lại cánh chim bé nhỏ chơi vơi không biết phương hướng đang điên loạn gào cổ đến mất giọng.
"Là giỗ mẹ tao chứ giỗ người ngoài đâu mà cần chờ đợi đông vui? Ông ấy không về cũng được, mình tao cũng sắp đầy đủ."
"Vậy con về cùng với cậu!"
"Mày lại định câu trộm tôm của ông Phan hả? Năm ngoái mày vớt trộm tôm của ông ấy đi bán, mày nghĩ ông ấy không biết sao? Đầm tôm đó ông ấy nuôi quỷ trông chứ mày đừng tưởng bở."
"Vậy thôi! Con không theo cậu về nữa! Cậu có cần mang đồ thì con đem ra ngựa cho cậu thôi."
Nói rồi thằng Khuyết vác theo túi đồ đã chuẩn bị sẵn mà chạy mất tăm hơi.
"Đúng là cái thằng nhát chết!"
Cậu Phúc chuẩn bị thêm chút đồ nữa mới đến gian nhà ăn.
Mọi người vừa thấy cậu xuất hiện có chút ngạc nhiên, bà Hai đẩy ghế ngồi cho cậu mới hỏi:
"Cậu chưa về sao? Vậy ăn nhanh còn về kẻo trời lạnh có sương dễ ốm."
Cậu ngồi xuống bên bàn, với tay gắp lấy ít thức ăn đặt vào bát mới quay sang bà Cả cùng bà Hai:
"Con xin phép hai Bà, tối nay con về bên thôn Hà chuẩn bị cho mai cúng mẹ.
Tiện thể con ở lại đấy vài hôm làm tròn chữ hiếu với cha."
Bà Cả nghe vậy cũng chỉ lạnh nhạt:
"Cậu đi cứ đi.
Cậu về bao giờ cũng được.
Đó là quyền của cậu."
"Vâng ạ!"
Bữa ăn đi quá nửa nhưng chưa thấy mợ Hương đến, cậu Phúc mới ngạc nhiên nhìn sang bên ghế mà lòng dấy lên những hoài nghi.
Chẳng phải hai ba hôm nay cậu cũng chưa thấy mợ Hương xuất hiện một lần.
Ngày trước mợ ấy có ốm vẫn đến bữa là ra, sao tự dưng lại không thấy?
Chẳng nhẽ?
Nhưng sao chưa thấy có ai thông báo đến một tiếng?
Bên phía gian phòng treo rèm hỷ yên lặng, cánh cửa phòng khóa trái không để một ánh sáng le lói xuất hiện.
Từng tấm lụa đỏ vắt trên trần rủ xuống từng lớp, từng lớp lộn xộn bao trùm cả không gian đã từng thoáng đãng.
Một thân thể yếu ớt gầy gò trên thân chỉ mặc nguyên bộ lụa trắng đã nhiều phần hoe ố.
Thân thể cuộn tròn trong từng lớp lụa rủ chạm sàn mà bó chặt gối không cử động.
Đến một con muỗi cũng không tài nào bước vào gian phòng này nhưng từng tấm lụa hỷ lại có thể phất phơ mà mơ.n trớn trên lớp da bọc xương không có sức lực.
"Tránh xa tao ra! Cút đi!"
"Tránh ra!"
"Đi đi!"
...
Những lời nói thều thào không thành tiếng vang lên trên khuôn miệng.
Đây là ai cơ chứ! Đây đâu có thể nhận ra một mợ Hương đã từng xinh đẹp đến động lòng người như thế nào? Bây giờ chẳng khác gì một bộ hài cốt được bọc da mà loạng choạng lăn lê dò dẫm từng bước.
Tiếng gào thét vang lên bên tai, tiếng từng đoàn âm binh mang trên mình những nỗi hận sự sống loài người mong manh điên cuồng đòi mạng.
Chúng kéo thành từng đoàn dài lòng vòng luyện binh ngay chính gian phòng, ngay trước mắt nhắm chặt nhưng yếu ớt chuyển sang đờ đẫn.
Từng luồng hơi lạnh toát mơ.n trớn trên lớp da xương mỏng manh.
Ánh mắt mợ Thi quay cuồng nhìn theo bóng ma thần vòng lượn lờ trước mặt.
Cô ta đang tiến đến, thân hình lơ lửng không điểm tựa:
"Ta dạy mi cách nhẹ nhàng thoát khỏi cuộc sống này.
Nào, đến đây! Buộc sợi dây này lại!"
Mợ Hương mất hồn hoàn toàn, ánh mắt nhìn theo bước tay thắt lại tấm lụa trải trên trần.
"Đúng rồi! Bây giờ đưa cổ vào.
Chỉ cần đặt lên đó, mi có thể đi lại không cần nặng nhọc giống như ta."
Mợ Hương vươn tay đu lên tấm lụa được bản thân thắt lại.
Gân cổ liền kề cái chết trong mơ màng không biết tại sao.
Hai mắt mông lung nhìn theo từng tấm lụa phất phơ bay trong gian nhà chẳng có chút gió thoảng.
Tiếng bước chân bên ngoài tiến đến cửa chính bỗng dừng lại không bước tiếp.
Gương mặt tối sầm nhìn vào trong lạnh lẽo.
Nút thắt trên cổ mợ Hương đứt đoạn.
Tấm thân nhẹ nhàng rơi xuống nền nhà cái bịch.
Mợ Hương nằm trên đất, hấp hối nhìn theo bóng in cửa xa dần, miệng thều thào sủi bọt trắng:
"C...ậ...u...H...ai."
Cậu Phúc bước nhanh trong bóng tối đến cổng.
Nhà họ Chu quanh năm suốt tháng sáng rực trong ánh đèn đuốc bao phủ còn phía bên ngoài kia lúc nào cũng chỉ là sống lay lắt qua ngọn đèn dầu trong đêm tối.
Sẽ là như thế nào nêu nơi đâu cũng sáng rực như này? Nhà họ Chu sẽ không còn vị thế độc tôn hay thậm chí không thể nào cất tiếng có thể sai bảo cả quan huyện.
Nhưng câu chuyện đó, chắc chắn chưa thể xảy ra trong bây giờ, bởi vì trên lưng ngựa, cậu Phúc vẫn phải rất vất vả dò đường trong mù mẫm.
Qua đến