Tiếng gà gáy sớm đánh thức cả không gian trong núi rừng vắng lặng hoang sơ.
Những ngôi nhà lác đác từ lâu đã không còn nhìn thấy ánh đèn dầu bập bùng trong đêm tối.
Người dân nơi đây không biết là đã thức dậy từ bao giờ nhưng văng vẳng từ phía xa có nghe thấy những tiếng bước chân đi gần lại:
Tiếng khèn vang vọng u ám càng mỗi lúc một gần.
Tiếng khèn đánh thức cả những người trong gian nhà, đánh thức cả những người đang trông linh đường mà hoảng loạn nhìn ra bên ngoài:
"Gà còn chưa thức dậy hết mà mọi người đã tới đây đưa viếng cô Mai Hoa rồi sao?"
"Tôi không biết nữa!"
Mợ Thi ngập ngừng nhìn ra bên ngoài lo sợ.
Không biết ở nơi đây liệu có giống với tập quán cũ ở ngay thôn của mợ Thi ngày trước hay không?
Mợ Thi nhìn về phía linh đường nơi cỗ quan tài đang nằm im mà có nhiều phần ái ngại thương xót cho cô Mai Hoa.
Tuổi trẻ thanh xuân chưa được là bao vậy mà đã chìm trong lớp đất cát, đến bây giờ khi tiếng chiêng khèn lại còn thúc giục nhiều phần gấp rút như thế này...
Hình ảnh trong quá khứ lại ùa về, ngày ở thôn cũ mợ Thi nếu bất kỳ ai đột nhiên chết, nếu như không phải vì bệnh, vì già hoặc là những cái nguyên nhân tự nhiên mà lại là những điều đột ngột xảy ra thì tất cả mọi người đều cho rằng cái chết đó là bị ma ám.
Chính vì như vậy mà đôi khi còn có những người thậm chí đến cả việc an táng cũng là không thể.
"Tôi thắp cho cô nén nhang, cầu mong cô yên nghỉ.
Sang kiếp sau đầu thai một người sống cả đời an nhàn tự tại không lo nghĩ."
Mợ thi vừa nhớ lại cái hình ảnh xưa vừa thắp lên Nén Nhang cắm vào bát hương rồi vừa miệng cầu khấn cho linh hồn của cô Mai Hoa.
Mợ vừa khấn xong thì tiếng khèn đã dừng ngay ở bên ngoài cổng, người trong nhà cô Mai Hoa cũng đã đứng sẵn ở cánh cửa nơi trước linh đường một đoạn nhìn ra bên ngoài:
"Trưởng làng...ông biết rồi sao?"
Tiếng giọng của người đàn ông già với mái tóc bạc phơ đứng ngay trước cửa chắn lấy đoạn linh đường ở bên trong mà dang rộng hai cánh tay như cố che đi tất cả mọi thứ đang hiện nguyên ở bên trong.
Ông ấy làc hẳn giọng như sắp khóc, chắp tay ngay trước ngực cầu xin đám người cầm cuốc cầm xẻng nhốn nháo:
"Ông định che giấu chuyện này sao?"
"Ông có thể che giấu được chuyện này sao? Ở đây tất cả chúng tôi đều đã biết về con gái của ông rồi! Cô ta là bị ma ám, nếu như không nhanh chóng vứt bỏ thì ma sẽ ám cả cái làng này."
Đâu đó lại vang lên câu hỏi cứa vào lòng của người cha rệu rã:
"Ông nhẫn tâm để cả cái làng này cùng bị ma ám giống con gái ông sao?"
Ông Mai hết nhìn đám người bên ngoài rồi lại nhìn linh đường-nơi đứa con gái duy nhất của ông đang nằm yên nghỉ tại đấy mà lắp bắp trong miệng:
"Nó là con gái của tôi đấy! Nó là đứa con gái duy nhất...!của tôi đấy! Các người...ác quá...!đã ném mẹ nó đi còn chưa đủ hay sao? Bây giờ...!còn muốn ném cả...!con gái của tôi đi nữa...!các người độc ác thế sao? Các người...!lại độc ác đến như thế?"
Ông Mai nhìn tất cả mọi thứ xung quanh rồi ngồi thụp xuống dưới mặt đất mà khóc, mà mếu, mà bất lực không thể làm được gì cả.
Đám nhốn nháo đấy cánh cổng xộc xệch mà bước vào bên trong, đứng ngay trước cửa gian nhà mà lớn tiếng:
"Mau giao nó ra đây! Giao con bị ma ám ra đây! Ông không đành thì để chúng tôi vất đi cho ông!"
Mấy người đứng ở đằng phía sau nhìn thấy những giọt nước mắt của ông Mai mà cũng chỉ dám lên tiếng nói nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
"Ông! Như thế là giải thoát cho ông đấy! Không được để đứa bị ma ám ở trong nhà kẻo ông lại..."
"Nó chết rồi, hóa kiếp như thế nào mà chẳng là hóa kiếp! Chôn xuống dưới đất cũng là hóa kiếp mà vất lên giàn thiêu thì cũng là hóa kiếp hay ném xuống biển sâu thì cũng là hóa kiếp.
Ông có gì mà phải đau buồn!"
Ông Mai ngồi chết lặng.
Ông không thể trách họ vô cảm, là ông phải tự trách bản thân mình đã không có năng lực để bảo vệ gia đình này.
Họ cũng đâu có thể hiểu được cảm nhận của ông.
Gia đình của họ cũng làm gì có người như thế này để mà họ phải chia sẻ nỗi buồn với ông?
Ông Mai lại khóc, ông cũng chỉ biết khóc để quên đi tất cả.
Cậu Phúc ở bên trong nghe thấy những cuộc đối thoại này mà không thể nào chịu đựng được nữa.
Cậu đứng dậy định ra ngoài nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị mợ Thi nắm chặt cánh tay mà ngăn lại:
"Luật nước thua lệ làng.
Đây là lệ làng của người ta, cậu không phải là người của làng này cũng không biết về luật lệ trong làng này, nếu như cậu chống đối lại họ chưa biết chừng mọi chuyện lại còn xảy ra tệ thêm nữa!"
"Nhưng..."
Mợ Thi lại lên tiếng:
"Cậu nhìn ông Mai đằng trước đi, đây là con của ông ấy, là người trong cái làng này mà còn bất lực như vậy.
Huống hồ là cậu!"
"Cậu ngồi trong này đi! Để tôi ra ngoài xem sao!"
Mợ Thi bước ra ngoài, đám đông nhốn nháo nhìn thấy người phụ nữ lạ từ trong nhà đi ra mà lại càng kích động lên tiếng hỏi liên tục:
"Cô ta là ai vậy?"
"Cô ta là ai vậy?"
Chẳng để đám đông đợi lâu mợ Thi