"Mợ đây là đang có ý định gì vậy?"
Cậu Phúc kéo tay mợ Thi lại không để mợ rời nhanh khỏi tầm mắt.
Mợ Thi hất tay về phía sau.
Cậu Phúc vẫn là chạy với theo kéo lại.
Hai người vùng vằng một lúc qua lại những tiếng hỏi không lời đáp, rất nhanh mợ Thi đẩy cậu ra khỏi đáy mắt, từ từ bước xa khuất, để lại cậu Phúc với gương mặt trầm ngâm những điều vô cùng khó hiểu.
Ấy vậy mà một lần nữa cậu Phúc lại bước chân về phía hồ nơi đêm qua cậu đã dừng lại.
Không phải đột nhiên mà là trong suy nghĩ thoáng qua, gương mặt của mợ Thi lại xuất hiện nơi ánh nước ven hồ càng rõ ràng:
"Đêm qua, là mợ ấy hay không phải?"
Cậu ngần ngại, lướt qua một lượt sóng nước lăn tăn trên mặt hồ tưởng chừng êm ả.
Cái dáng vẻ của cậu Hai đêm qua thoáng lại trong đầu khiến cho cậu thêm chút ngập ngừng.
Ngày hôm nay cậu Hai chỉ ngồi ở trong đấy cũng như bao ngày khác, không hề lên tiếng, không hề có bất kỳ ánh mắt cử chỉ hay thậm chí cả một tách trà cũng chưa hề là cầm lên, nhưng mỗi khi cậu ấy xuất hiện là trong không gian xung quanh đều vô hình chung mà cảm thấy có những sự bóp nghẹt nhất định.
Mợ Thi bước đến gian phòng của cậu cả theo những gì mà ông Chu đã căn dặn từ trước.
Tay nải vừa đặt xuống bàn, cả người còn chưa quen thuộc với mùi thuốc nơi đây đã nghe thấy tiếng giọng cậu hai ngay bên cạnh tai:
“Tại sao đến đây?”
Mợ Thi chạm phải ánh mắt không chút thiện cảm hoá mũi tên sắc nhọn cắm phập vào tâm trí, xoáy thành một vết sâu hoắm.
Mợ hơi lùi người lại một chút, cố hít thở lấy cảm giác thoang thoảng của gian phòng tĩnh lặng mà cười:
“Không phải cậu bận lắm hay sao? Để tôi chăm sóc cậu Cả thay cậu một thời gian.
Đảm bảo không để cậu Cả rời khỏi tầm mắt của cậu lấy một lần.”
“Tôi hỏi là tại sao lại muốn chăm cậu ấy?’
“Là vì cậu!”
Mợ Thi không biết tại sao trong đầu lại có thể nghĩ ra cái lý do này, chỉ biết rằng trong lúc cuống cuồng cố tìm kiếm điều hợp lý thì đây chính là cách tốt nhất.
Nhưng trái với cái gương mặt phải quay đi vì ngại ngùng này của mợ Thi thì cậu hai dường như vốn chẳng có gì khác biệt.
Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của mợ Thi cười lên một tiếng nhạt ý, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống bên dưới như thể nhìn xuống một con mồi vô cùng chán ghét:
"Tốt nhất là biết thân biết phận! Đừng để tôi phải khiến cho chị đã hối hận vì tới đây ngày hôm nay.”
Nói rồi cậu Hai đẩy cửa bước ra ngoài, bóng lưng cao lớn xoay người mang theo chút làn hương mơ màng quen thuộc không thể nhớ được đã từng ngửi thấy ở nơi đâu.
Thấy cậu đi rồi mợ Thi mới có thể thở phào lấy một hơi, bàn tay run run tìm lại chiếc ghế gỗ mà kéo đặt ngay bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Không biết từ khi nào mà sự xuất hiện kia lại có thể khiến căn nhà này càng thêm phần kinh hãi.
Nô bộc cho đến những người sống mang danh chủ nhân nơi này cũng phải dè chừng cậu Hai nhiều hơn hẳn ông Chu.
Nhưng cậu Hai lại luôn hạ mình chăm sóc cậu Cả.
Vậy có phải mối quan hệ giữa hai người đó không phải tầm thường?
Mợ Thi thu lại xong đồ đạc mới đến gian cậu Hai đang làm việc.
Không gian nơi này yên tĩnh, thi thoảng có vài hương trầm thoang thoảng khác hẳn với gian cậu Cả đậm mùi thuốc.
Mợ ngó nhìn qua một hồi, tâm tư tĩnh lặng hay là bản thân được bước vào đây đường đường chính chính không có gì phải lén lút nên mới cảm nhận được rõ ràng những khác biệt.
“Gian của cậu với cậu Cả được bài trí giống nhau thật.”
Cậu Hai không lên tiếng, vẫn cặm cụi nhìn vào đống sổ sách trước mặt, đến ngó qua mợ Thi lấy một lần cũng cảm thấy chán ghét.
Cậu cả tựa người vào thành ghế đẩy, hai mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, nơi từng đoá râm bụt vẫn ngày đêm nở bừng sức sống.
Mợ Thi bỗng cảm nhận được chính bản thân như người dưng ở ngay tại nơi này.
Nhưng chuyện mợ muốn làm, nhất định không thể bị quyết định bởi những nhạt ý của nơi đây.
Mợ bước vào bên cạnh cậu cả, cùng nhìn về đám râm bụt nơi xa:
“Bên phía hoa viên ngoài kia có nhiều hoa hơn cánh cửa sổ này.
Cậu có muốn đi ra ngoài ngắm chúng không?”
“Không cần.
Anh Cả đang ngủ.
Đừng quấy rầy!”
Mợ mới ngó người vào khuôn mặt quay lưng về phía mình.
Đúng là cậu cả đang nhắm nghiêng ánh mắt, tiếng thở khó nhọc đều đều vang lên, hơi lạnh giá từ bên thân hiện ngay trước mặt mợ Thi cũng thoáng qua rụt ngay người lại.
Mợ Thi cười gượng gạo:
“Đúng là người ốm thì nên ngủ nhiều một chút.
Nhưng ngồi ngủ không tốt, để tôi đưa cậu ấy về lại phòng.”
“Đây là phòng anh ấy.”
“Vậy tôi dìu cậu ây nên giường.”
Cậu hai dừng lại bàn tính trên tay.
Tiếng va đập ‘cách, cách’ im bặt không còn vang lên trong không gian.
Cậu hai chẳng xoay người, cứ thế ngước mặt nhìn vào khoảng không trước mắt:
“Cô đến đây là ông Chu nói rằng được phép, tôi cũng không muốn làm trái lệnh ông ấy.
Nhưng bước vào gian phòng này, ngoại trừ nghe theo lệnh tôi thì cô không có chọn lựa nào cả.
Cứ ngồi im ngoan ngoãn bên