Tiếng bước chân bên sàn nhà mỗi lúc một gần, mỗi lúc một rõ đến ghê người.
Đây không phải tiếng bước chân của thằng Khuyết, lại càng không phải tiếng bước chân của bất kỳ ai trong nhà họ Chu này.
-Bình thường người nhà họ Chu ghét nhất là đến mấy nơi đầy mùi lư thuốc như vậy, sao hôm nay lại có thời gian ghé qua lúc cậu đang ngủ?
Cậu Phúc chỉ mơ màng suy nghĩ nhưng không thể nào mở mắt nhìn xem rốt cuộc là ai đang đi tới.
Là cậu mệt quá hay chăng? Hay là ai đó đang níu chặt lấy mi mắt không thể nào cử động của cậu? Cậu muốn nhìn xem là ai.
Nhưng làm thế nào bây giờ?
Cậu không biết, chỉ thấy bên tai bước chân dừng lại ngay bên cạnh sàn nhà hỗn độn đầy đồ đạc mà thằng Khuyết không chịu dọn.
Nhưng lại khong phải là bước chân ngay cạnh giường, là bước chân bên ngoài hiên mới đúng.
À, không phải, là đang ở bậc cửa sổ.
Cậu Phúc rõ ràng nghe thấy gần đây nhưng hoá ra lại là rất xa, xa tới mức không thể phân biệt rõ ràng nơi chốn.
Cậu mơ màng nhìn ra ngoài dõi theo tiếng bước chân kỳ lạ.
Tiếng giọng nói khó nghe cũng lặng lẽ phát lên âm thanh.
Bóng hình đen xì cạnh khung cửa xuất hiện thấp thoáng.
-Kẻ nào đó?
Cậu Phúc nói vọng trong đầu về phía mơ màng.
Bàn tay cố vươn ra túm lấy kẻ đang nhòm ngó.
Nhưng khi cậu gần túm được, kẻ đó lại không còn nơi đây, hắn lại chuyển sang chỗ xa khác.
Cậu dụi mắt một lần, mơ hồ nhìn thấy dáng áo trùm đầu của một tên hành khất, gương mặt không thể nhìn rõ nhưng trắng toát một màu không phân biệt được nước da với từng bộ phận.
Bàn tay hắn cũng vươn ra đón lấy cánh tay cậu.
Nhưng, …
Cậu Phúc rụt tay lại, dụi mắt thêm lần nữa.
Đó đâu phải bàn tay? Hay chính xác đó đâu phải bản tay con người? Một bàn xương khô không ngừng run rẩy đưa về phía trước.
Cậu dụi dụi lại hai mắt cho tỉnh táo hoàn toàn.
Tên hành khất kia hoàn toàn không tồn tại.
Thứ đứng trước mặt cậu bây giờ chính là một dáng hình thú với khuôn mặt góc cạnh từ đầu lâu đen ngòm, dáng thân chẳng khác nào một con vượn nhưng trơ ra lớp da thịt thối rữa từng mảng được che đậy vụng về.
Hắn giống như một kẻ thường xuyên nhón gót mà đi lại đến mức quên luôn cấu tạo cách đi.
Cậu Phúc định thần lại bản thân trong lo lắng, ánh mắt hoảng loạn không biết nên đưa tay ra tiếp hay nhanh chóng co lại.
Cậu lùi người lại tiến gần sát bước vách lạnh lẽo.
Bóng đen biết mất, nhưng sau lưng lại truyên đến hơi lạnh run người.
Cậu ngồi bật dậy, quay lại phía sau.
Bây giờ tất cả những thứ cậu có thể thấy chỉ là một tiếng hét kinh hãi phát ra từ khuôn miệng rộng ngoác tận mang tai cùng chiếc lưỡi kéo dài chia năm xẻ bảy.
Tiếng hét xuyên qua lớp màng nhĩ rung động tới tận óc người, tê tái tận tâm thần mà hoảng loạn.
Cậu Phúc giật mình tỉnh giấc.
Mồ hôi ướt nhẹp thân áo bà ba nâu sần.
Giấc mơ này đã xuất hiện cách đây được dăm ba bữa nhưng cùng lắm cũng chỉ là dáng vẻ đứng bên ngoài cửa sổ, hôm nay sao lại rõ ràng hoảng loạn mà gào thét như vậy?
Cậu Phúc lo lắng nhìn theo lọ thuốc đặt trên bàn:
“Liệu có phải do chuyện tối qua mà bản thân thêm những suy nghĩ lung tung?”
Cậu đứng dậy tới bên cửa sổ, với tay đẩy mạnh hai cánh về phía ngoài, lặng lẽ nhìn vết móng cào không chớp mắt.
“Cậu hôm nay dậy sớm thế? Cậu có định mang thêm thuốc qua cho mợ Thi không?”
“Không cần! Tao ở đây cũng chỉ là thằng ăn nhờ ở đậu, xen vào nhiều chuyện gia đình họ cũng không tốt.
Với lại số thuốc hôm qua tao mang cũng đủ cho mợ ấy dùng cả tháng.”
Cậu Phúc vừa nói vừa vục tay lấy nước rửa mặt chẳng nghe thấy thằng Khuyết nói trong miệng:
“Cậu xong rồi thì để lại đấy, lát con quay lại.
Trong bếp vẫn bắc ấm thuốc con quên chưa dập lửa.”
Cậu không nghe thấy, chỉ nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh vang lên xa dần, xa dần rồi lặng tăm.
Tiếng bước chạy như ảo ảnh hiện về làm thần kinh toàn thân cậu Phúc căng cứng.
Hai mắt ướt nhèm nước bật mở.
Hình dáng con vượn nhón gót với khuôn mặt bằng đầu lâu hiện hình rõ ràng trong chậu nước đang nhoẻ miệng cười để lộ hàm răng vẫn nhơ nhuốc từng sợi tóc mắc kẹt trong kẽ răng.
Cậu bật ngửa về phía sau, cánh tay vung mạnh theo quán tính hất đổ chậu nước, miệng lắp bắp không thành tiếng:
“Mày cút đi! Mày cút đi! Tao sẽ cúng mày, cầu xin mày đừng bám lấy tao nữa!”
Nghe thấy tiếng động lạ, thằng Khuyết chạy một mạch lên nhà trên hớt hải:
“Cậu! Cậu sao thế! Cậu sao lại ngồi xuống đất ướt như này?”
Thằng Khuyết với lấy chậu bằng đồng bị hất tới méo mó mà suýt xoa:
“Cậu về đến đây chưa được nửa tháng mà hết đèn dầu cái này sang cái khác đáp đi, bây giờ có cái thau mới cũng bị làm hỏng cả.
Sau này, tốt nhất con nên cho cậu ra ngoài rửa mặt ở giếng.”
Cậu Phúc liếc lại cai thau đồng móp méo, lật qua lật lại cũng chẳng thấy cái gì khác lạ.
Rốt cuộc là tại sao? Là cậu hoa mắt nên mới thế hay là cái gì mà duyên căn như lời mợ Thi?
Bà Cả hôm nay khí sắc tốt hơn bình thường rất nhiều, bữa ăn cũng thấy thoải mái nhẹ nhàng mà hỏi qua cậu Phúc:
“Dạo này thấy cậu vất vả lo toan quán xuyến rồi dựng một y quán cho thôn khám bệnh.
Người trong làng ai cũng khen cậu thạo nghề, bắt phát đúng bệnh, chữa cậu chỉ cầu một vài ngày đã khỏi.
Đúng là danh tiếng vang xa làm cả nhà cũng được thơm lây.”
Cậu Phúc không quen được bà Cả ca tụng nên cũng chỉ dám gật đầu lấy lệ:
“Bà Cả khách sáo với con quá! Đây chẳng qua là công ơn nuôi dưỡng của bà.”
“Thấy cậu vất vả ngược xuôi như vậy, tôi có lấy thêm cho cậu vài người phụ việc.
Lát ăn xong cậu với mợ Thi qua đó chọn lấy vài người.”
Mợ Thi bên cạnh đứng ăn mà khó khăn ngạc nhiên nhìn sang cậu Phúc.
“Dù sao cũng là mợ Cả, làm mãi ngoài đầm như vậy sao được? Chuyện gì qua thì cứ để cho qua.
Từ hôm nay mợ Thi chỉ cần phụ giúp cậu Phúc chăm lo bên y quán.
Thi thoảng nhàn hạ có thể ghé sang bên đầm giục người làm.”
“Vâng thưa mẹ!”
Mợ Thi