Phía dưới của Liêu Bách Hà ướt đẫm, nhơn nhớt, liên tục cơ giật khi bàn tay của Nam Cung Nhật Đăng đụng chạm.
Chẳng biết là do trùng hợp hay do cô cố ý, nhưng tối nay cô mặc chiếc qu@n lót lọt khe.
Thế nên chỉ một động tác nhẹ nhàng của anh, qu@n lót của cô có cũng như không.
“ Ưm...!ưm...Nhật Đăng...”
Hai ngón tay uy lực ác ý chà sát tấn công vùng ẩm ướt đó, k1ch thích mạnh bạo đến Bách Hà xây xẩm đầu óc, bàn tay đặt lên bờ vai rộng lớn của anh bấu lấy, như muốn anh dừng lại hàng động nhưng chẳng thể bật ra thành câu.
D1ch nhờn trơn trượt khiến tốc độ va chạm nhanh hơn, khiến cô uốn éo thân thể như trốn tránh, âm thanh dâ.m đản.g càng lúc càng vang, nếu phòng của anh không có cách âm chắc người gác cổng còn nghe thấy.
“ Ưm...đừng mà...!Nhật Đăng...ưm.
”
“ Hà...!cởi áo cho anh.
”
Khuôn mặt đỏ bừng với cặp mắt lờ đờ, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên hàng nút áo sơ mi của anh chậm chạp mở ra, nhưng được hai nút thì Bách Hà đã bỏ cuộc, lắc đầu nguây nguẩy bởi không thể chịu nổi.
“ Đăng...!em chết...!mất...!ưm...”
Chiếc váy ngủ rơi xuống dưới chân, chiếc áo sơ mi cũng đoàn tụ theo.
Đột nhiên, anh khụy chân xuống như lần cầu hôn, chiếc qu@n lót nhỏ xinh kia nhanh chóng bị anh tụt xuống.
Lúc này, ánh mắt của anh ngang với vùng nhạy cảm của Bách Hà.
Cô th ở dốc dồn dập ngại ngùng dùng tay che lại, anh đưa khuôn mặt gần đến hôn lên bàn tay mềm mại ấy, sau đó nhẹ nhàng kéo ra rúc vào nơi sâu kín dùng lưỡi càng quét k1ch thích.
“ Á...!ưm...!”
Đầu ốc của Liêu Bách Hà hiện tại hoàn toàn trống rỗng, kh0ái cảm mãnh liệt tấn công.
Cô ngửa mặt, ánh mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà, bàn tay vò đầu bức tóc của Nam Cung Nhật Đăng, r3n rỉ gọi tên anh không ngừng.
Hơn 10 phút, anh mới chịu đứng dậy, bàn tay nhanh nhẹn cởi bỏ hai chiếc quần ném đi, giải phòng c.ự long đang phình to, c ăng trướng đến đau.
Thân thể của cả hai tr@n trụi trước mắt đối phương, Nam Cung Nhật Đăng lần nữa bao phủ lấy đôi môi cuồng nhiệt dây dưa, nắm lấy bàn tay của Bách Hà dẫn dụ đặt lên người em trai đang dựng đứng của anh điều khiển vuốt v e.
“ Ứm...!”
“ Ư...”
Nam Cung Nhật Đăng th ở dốc, phấn khích tột đỉnh.
Liêu Bách Hà nhăn nhó biểu tình, không muốn nhưng chẳng thể buông ra, cứ như thế mà giúp anh bằng tay của mình.
Cuối cùng, sự chịu đựng đã chạm đến giới hạn.
Anh nâng một chân của cô lên, cánh hoa hồng thắm ướt đẫm mở rộng dễ dàng cho anh xâm nhập, thắt lưng lập tức đẩy tới chôn vùi c.ự long thô dài vào bên trong h.oa hu.yệ.t khít chặt, sâu kín.
Cả hai thỏa mãn, đồng thanh rên lên:
“ Ư...!Ưm...”
Sóng tình mạnh mẽ cuốn lấy khiến Nam Cung Nhật Đăng hưng phấn chuyển động đâm vào không ngừng.
Liêu Bách Hà bám vào vai anh, r3n rỉ kiều mị ngọt ngào, khuôn mặt vô cùng hưởng thụ, từng cú nhấp làm cô bay bổng, thích thú trong điên cuồng.
Hiện tại bảo cả hai dừng lại, chắc chắn là điều không thể!
Đang trong cao trào, đột nhiên