BÍ MẬT - CHƯƠNG 13
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Một nỗi vui mừng quá đỗi trào dâng trong lòng Thẩm Quyến. Cô dùng tay chống lên mặt bàn để đỡ lấy trọng lượng nửa người rồi nhìn chăm chăm vào bóng dáng kia, dường như có xem thế nào cũng không đủ.
Cố Thụ Ca cuối cùng cũng cảm nhận được có chỗ nào đó không thích hợp. Cô liếc nhìn sang chiếc điện thoại Thẩm Quyến đặt trên bàn. Thời gian hiển thị trên màn hình vừa đúng mười hai giờ.
Thì ra là đến mười hai giờ. Mỗi khi đến thời điểm này, Thẩm Quyến đều sẽ gọi cô một tiếng, ý muốn nói chị cảm giác được sự tồn tại của cô.
Cố Thụ Ca vừa định lui ra, cách xa Thẩm Quyến một chút.
"Chị nhìn thấy em." Thẩm Quyến nói.
Chân Cố Thụ Ca mềm nhũn, suýt chút nữa đã té ngã. Trong mắt Thẩm Quyến chính là bóng dáng kia lui một bước, rồi như vấp phải thứ gì đó, đột nhiên nhòe đi.
"Em đi chầm chậm thôi." Thẩm Quyến tiến lên một bước, toan đỡ lấy, nhưng rồi lại nghĩ trạng thái hiện tại của Tiểu Ca hẳn là không chạm vào được, vì thế lại rút tay về, chỉ nhìn bằng ánh mắt quan tâm.
Cố Thụ Ca trợn tròn, kinh ngạc hỏi: "Chị thấy em sao?"
Thẩm Quyến gật đầu.
Cố Thụ Ca ngơ ngẩn, nhưng tiềm thức vẫn muốn đến gần Thẩm Quyến. Cô tiến lên, bước đến trước mặt chị. Ở khoảng cách gần, Thẩm Quyến cũng nhìn rõ bộ dáng người trước mắt.
Hệt như hình ảnh thực tế ảo trong các phim khoa học viễn tưởng, thân thể Cố Thụ Ca nửa trong suốt, có thể nhìn rõ mặt mũi. Đường nét rất xinh đẹp, chân mày thon dài, kiểu hình mi mắt trông rất ngoan ngoãn, khóe mắt cong nhẹ khiến em dù có tức giận thì trông vẫn như mang theo ý cười, mà khi mỉm cười lại càng ấm áp. Chỉ là sắc mặt trở nên vô cùng, vô cùng tái nhợt, nếu nhìn kĩ còn có nét xám tro, hoàn toàn không phải màu da của con người.
Trong lòng Thẩm Quyến thoáng đau buồn.
Cố Thụ Ca bỗng dưng cảm thấy căng thẳng. Cô liếc nhìn Thẩm Quyến rồi lập tức cúi đầu, dè dặt gọi một tiếng: "Chị."
"Em vẫn luôn ở bên cạnh chị sao?" Thẩm Quyến hỏi.
Cố Thụ Ca gật gật đầu, lại sợ Thẩm Quyến hiểu lầm nên vội bổ sung thêm một câu: "Lúc ngủ không có."
Nghe đối phương cố ý nhấn mạnh lúc ngủ không có, Thẩm Quyến thoạt tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười, trong nụ cười thoáng chút chua xót rất khó phát hiện: "Chị biết."
Cố Thụ Ca không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Thẩm Quyến, vì cô nghĩ đến trạng thái hiện tại của mình không biết có thể duy trì trong bao lâu, hẳn nên nhanh chóng nói cho chị những tin tức mình biết.
Tuy thi thể biến mất khiến vụ án này trở nên phức tạp lại quái dị nhưng về bản chất nó vẫn là một vụ mưu sát. Muốn tìm ra ai là hung thủ thì phải biết những người nào hay tin cô về nước. Hung thủ chắc chắn nằm trong số đó.
Cố Thụ Ca nói gấp: "Chuyện em về nước, Mộc Tử.."
Thẩm Quyến nghe được hai chữ "về nước" liền nghiêm mặt. Nhưng còn chưa nói dứt câu thì giọng Cố Thụ Ca đã im bặt. Bóng dáng vốn đã hơi trong suốt cũng hoàn toàn biến mất, không hề có dấu hiệu báo trước.
Thẩm Quyến ngừng thở: "Tiểu Ca?"
Cố Thụ Ca lờ mờ đoán được chuyện gì, hốt hoảng hỏi: "Em đây. Lại nhìn không thấy rồi sao?"
Thẩm Quyến không đáp lời mà chỉ nhìn chăm chăm vào nơi cô đang đứng, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề.
Chỉ có vài phút ngắn ngủi, cô lại biến mất. Sau khi đã thất bại với hàng loạt những phương pháp như đọc "Kinh bổn nguyện", đốt bùa hiện hình, viết trên tàn nhang cũng không thành công thì Cố Thụ Ca đã đoán được cho dù có hiện hình, thời gian chắc chắn cũng không quá lâu. Cô âm thầm thở dài, may mà đã nói được từ quan trọng nhất là Mộc Tử.
Cố Thụ Ca chưa nói được tròn câu. Thẩm Quyến chỉ nghe loáng thoáng tiếng "Mộc Tử", thậm chí không biết hai chữ này viết thế nào. Nhưng điều đó cũng không cản trở cô đoán được ý nghĩa những lời còn kẹt lại. Cô chộp lấy điện thoại, gọi cho Lâm Mặc.
Lâm Mặc lúc này đã ngủ. Nghe tiếng chuông reo, cậu ta mò lấy điện thoại. Vừa thấy cái tên hiển thị trên màn hình đã lập tức bật dậy bắt máy, giọng cũng vô cùng tỉnh táo: "Chủ tịch."
"Cậu điều tra một người tên Mộc Tử ở bên cạnh Tiểu Ca."
"Được, tôi sẽ làm ngay."
Thẩm Quyến giương mắt nhìn về nơi Cố Thụ Ca vừa đứng. Không hiểu vì sao, cô đột nhiên tưởng tượng ra bộ dáng Tiểu Ca đang ngoan ngoãn đứng yên ở đó, chờ cô sắp xếp chuyện tìm người.
Trước kia, mỗi khi Tiểu Ca tan học đến tìm, thấy cô đang bận là sẽ ngồi chờ một bên, hoặc là chơi điện thoại, hoặc là đọc sách, thi thoảng còn ngó sang, bắt gặp ánh nhìn của cô sẽ lập tức cong cong khóe mắt, nở nụ cười vừa ấm áp vừa ngoan ngoãn. Vì những ký ức đã qua đó, trong mắt Thẩm Quyến thoáng nét cười, nói với người bên kia điện thoại: "Hẳn chính là người Tiểu Ca quen biết ở nước ngoài."
Cố Thụ Ca đúng là vẫn đứng yên tại chỗ. Cô không biết Thẩm Quyến nghĩ đến chuyện gì, nhưng trái tim cô đột nhiên trở nên ảm đạm cùng câu suy đoán ấy. Cô biết vì sao chị lại đoán Mộc Tử hẳn chính là người cô quen biết ở nước ngoài. Bởi vì lúc chưa xuất ngoại, cô dù có quen biết ai hay gặp được chuyện gì thú vị đều sẽ chia sẻ với Thẩm Quyến đầu tiên. Cho nên Thẩm Quyến biết tất cả bạn bè của cô. Trong điện thoại chị thậm chí còn lưu số mấy người bạn cùng lứa cô chơi thân. Nhưng từ khi ra nước ngoài thì không còn như vậy nữa. Cô cố tình né tránh, cho nên chưa bao giờ chủ động gọi cho Thẩm Quyến, càng không cần phải nói đến chuyện chia sẻ với chị những điều thú vị, mới mẻ trong cuộc sống.
Ban đầu, Thẩm Quyến thường chủ động liên hệ, dặn cô nhớ mặc ấm, tối đừng về quá muộn, lo học nhưng cũng đừng quá áp lực, phải chú ý nghỉ ngơi. Nhưng cô luôn đáp lại hết sức qua loa, tìm đủ loại lí do để chấm dứt cuộc nói chuyện. Thẩm Quyến chưa từng trách cô. Sự quan tâm của chị trước sau vẫn vậy.
Cứ giằng co như thế suốt một năm tròn. Chị tính toán múi giờ chênh lệch, mỗi ngày đều sẽ tìm cô vào đúng tám giờ tối. Cố Thụ Ca biết có một cách nói thế này: hai mươi mốt ngày là có thể hình thành một thói quen mới. Những cú điện thoại của Thẩm Quyến xuất hiện đều đặn suốt một năm, không sót ngày nào. Cho nên Cố Thụ Ca đã sớm hình thành thói quen trò chuyện với chị vào tám giờ tối.
Từ sáu giờ cô đã bắt đầu chờ mong. Bảy giờ thì không tập trung làm gì được nữa, cứ thấp thỏm bên chiếc điện thoại, chốc thì nhìn nó còn