BÍ MẬT - CHƯƠNG 14
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Thẩm Quyến bước đến chỗ Cố Thụ Ca vừa hiện hình. Dưới bức màn, ánh trăng chiếu vào vừa vặn dừng ngay nơi ấy. Cô lại suy đoán: "Lẽ nào cũng liên quan đến ánh trăng?"
Cố Thụ Ca thu lại hết những suy nghĩ miên man. Cô bước qua, đứng trong ánh sáng, tinh tế cảm thụ một phen. Đứng dưới trăng hình như thật sự có chút khác biệt. Sự khác biệt này rất nhỏ, nếu cẩn thận so sánh có thể cảm giác được hồn thể của cô càng nhẹ nhàng, càng mông lung.
Cảm giác sợ hãi đột nhiên trào dâng trong lòng. Cô sợ nếu tiếp tục phơi nữa, ánh trăng sẽ hòa tan luôn cả mình.
"Tiểu Ca!" Giọng Thẩm Quyến thoáng vẻ lo lắng.
Cố Thụ Ca vội nhìn sang.
"Em đừng đứng đó. Né ra, đến bên cạnh chị này." Thẩm Quyến nói về phía cửa sổ.
Cố Thụ Ca thoạt tiên là sửng sốt, sau mới ngoan ngoãn phiêu qua, bay về bên cạnh Thẩm Quyến. Không rõ tại sao chỉ đứng đây trong phút chốc, cô đã cảm thấy hồn thể mình như được củng cố một phen, không còn mơ hồ như khi phơi dưới ánh trăng nữa. Nhưng Cố Thụ Ca lại càng để ý một chuyện khác. Thẩm Quyến vậy mà lại có thể đoán chính xác được cô đang ở hướng nào. Chị vẫn hiểu cô như vậy, dù là... hai người đã từng chia lìa những bốn năm.
Bốn năm trước, khi cô khăng khăng muốn ra nước ngoài, Thẩm Quyến lúc đó đã có cảm giác gì? Cô đột nhiên né tránh chị mà chẳng có lí do, thậm chí cách điện thoại cũng không muốn nhiều lời lấy một câu, Thẩm Quyến lại nghĩ như thế nào?
Hẳn là chị đã vô cùng thất vọng.
"Đêm nay là tuần thất đầu tiên của em."
Cố Thụ Ca quay đầu nhìn Thẩm Quyến. Da chị rất đẹp, mềm mại mà trơn láng. Lúc này cô đứng gần có thể nhìn đến lỗ chân lông rất nhỏ. Sống mũi chị thẳng tắp, không cao lắm nhưng hình dạng rất cân xứng. Môi chị là kiểu khá thanh lãnh, những lúc không cười sẽ cảm thấy xa xôi không với tới nhưng khi mắt nhiễm ý cười lại trông rất nhu hòa.
Đã bốn năm Cố Thụ Ca không quan sát Thẩm Quyến tỉ mỉ như vậy. Giờ nhìn gần chỉ cảm thấy mỗi tấc da thịt của chị đều vô cùng quen thuộc, thân thiết, nhưng cũng thật xa xăm, vô vọng.
Thẩm Quyến không biết cô quỷ bên cạnh đang nhìn mình chăm chú, còn nghiêm túc dặn dò: "Mặt trời thuần dương, mặt trăng thuộc âm, ánh trăng lại là chí âm. Em đừng đứng dưới ánh trăng lâu quá. Tối nay là tuần thất đầu, là lúc vong linh có âm sát nặng nhất. Có thể vì hai nguyên nhân này đồng thời tác dụng nên mới khiến em hiện hình."
Cố Thụ Ca gật đầu, đáp: "Em nhớ rồi."
Cô biết lí do vì sao.
Vong hồn muốn biến thành quỷ thì có hai cách, dựa vào chấp niệm hoặc dựa vào pháp khí. Nhưng trạng thái quỷ là không thể tồn tại trong thời gian dài, thường chẳng mấy hôm đã phải xuống suối vàng, không thể lưu lại dương gian quá lâu. Quỷ ở lại lâu nhất cũng chỉ được bảy ngày. Đến ngày thứ bảy cũng là lúc âm sát tích tụ nặng nhất. Mà khi đó, âm quỷ thường sẽ hiện hình. Cho nên dân gian mới có cách nói "Bảy ngày vong linh về nhà". Thật ra ngày thứ bảy chính là ngày cuối cùng quỷ ở lại dương gian.
Mà âm sát quá nặng sẽ thu hút âm sai. Đến giờ Dần, cũng chính là ba giờ sáng, âm sai sẽ dẫn âm quỷ đi. Cho nên Thẩm Quyến dù có muốn gặp Cố Thụ Ca nhường nào cũng chưa từng nghĩ đến cách tăng thêm âm sát vào hồn thể.
Thẩm Quyến kéo màn, nói một câu: "Đêm nay em cẩn thận một chút."
Cố Thụ Ca gật đầu liên tục. Giờ Dần có âm khí nặng nhất còn chưa đến, cô không thể lơ là cảnh giác. Thẩm Quyến ngẫm nghĩ rồi mở đèn, ngồi trở lại bàn làm việc, nói: "Đêm nay chị ở đây với em."
Lần này Cố Thụ Ca không gật đầu được nữa. Cô nhẹ giọng nói: "Không sao đâu. Em sẽ không đi phơi trăng để bị tan biến."
Thẩm Quyến mở máy tính, lại xuống phòng bếp pha ly cà phê, chuẩn bị đầy đủ để thức trắng đêm. Cố Thụ Ca lẽo đẽo theo sau.
Cà phê bốc khói nghi ngút, chỉ nhìn thôi cũng biết nhất định rất thơm. Cố Thụ Ca không nhịn được mà ghé đầu vào ngửi, đương nhiên không ngửi được gì.
Đến lúc này, cô mới nhớ ra mình đã bảy ngày không ăn uống. Bụng đương nhiên là không đói, nhưng hiện tại, cô lại cảm nhận được sự đói khát xuất phát từ tâm lý. Cũng như khi ăn cơm no rồi mà xem chương trình ẩm thực, rõ ràng không thấy đói nhưng vẫn muốn ăn gì đó. Tốt nhất là món gì nóng hôi hổi, nuốt xuống bụng là có thể làm cả người ấm áp hẳn lên. Cho dù chỉ là một chén cơm trắng thôi cũng được. Mùi cơm tỏa ra sau khi đã được nấu chín mang theo hương vị của ruộng đồng bát ngát, ăn một ngụm là cảm giác thêm một phần chắc bụng, an tâm.
Cố Thụ Ca ủ rũ, héo úa đi theo Thẩm Quyến trở lại phòng sách.
Thẩm Quyến đặt cà phê xuống bàn, bắt đầu làm việc. Cố Thụ Ca bèn ngồi trên chiếc ghế cạnh bên mà ngẩn người, hệt như những ngày vừa qua. Nhưng ngẩn người dù sao cũng rất buồn chán, cô lại chuyển mắt sang kệ sách bên cạnh. Nếu có thể đọc sách một chút thì hay biết mấy, sách gì cũng được, ít nhất cũng không chán. Cô vừa nghĩ vừa duỗi tay định rút một quyển, rồi lại thấy tay mình cắm vào trong.
Cố Thụ Ca bất đắc dĩ quay lại ghế ngồi, tập trung ngẩn người.
Một giờ trôi qua, Thẩm Quyến cất giọng gọi: "Tiểu Ca, tới đây."
Cố Thụ Ca phiêu qua.
Trên màn hình máy tính lúc này đã không còn là các loại văn kiện, bảng biểu mà đang phát một bộ phim. Cố Thụ Ca cực kì vui vẻ, bèn nói một câu "Cảm ơn chị" theo bản năng. Đây là thói quen trước kia của cô.
Cô cứ đứng một bên như vậy mà bắt đầu xem phim. Thẩm Quyến đứng dậy, bước đến nơi Cố Thụ Ca vừa ngồi ban nãy, dời ghế sang đối diện màn hình.
"Em ngồi được không?" Thẩm Quyến hỏi.
"Ngồi được." Cố Thụ Ca đáp xong đặt mông xuống ghế.
Sau đó các cô xem phim đến tận hừng đông. Tổng cộng xem hai phim, một là "Lãng độc giả", một là "Bệnh nhân người Anh". Cả hai đều không phải phim quá mới, nhưng rất hay. Có điều xem xong hai phim, Cố Thụ Ca cũng không biết thời gian mình ngắm Thẩm Quyến với thời gian nhìn màn hình thì cái nào nhiều hơn.
Đột nhiên cô không còn sợ hãi khi phải đối diện với Thẩm Quyến nữa, cũng không trốn tránh việc nhìn thẳng mặt chị.
Anh trai đã qua đời được hai năm, Thẩm Quyến dù sao cũng phải bắt đầu cuộc sống mới. Cô nghĩ, nếu cô còn sống, qua thêm vài năm nữa, chờ hình bóng anh trong lòng Thẩm Quyến dần phai nhạt, có lẽ cô sẽ theo đuổi chị. Còn tại sao lại là 'có lẽ' chứ không phải khẳng định, thì đó là vì Cố Thụ Ca vẫn rất sợ, sợ một khi đã bày tỏ rồi, hai cô ngay cả người nhà cũng không làm được nữa.
So với việc phải trải qua cả đời