BÍ MẬT - CHƯƠNG 28
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Thẩm Quyến trầm ngâm một lúc mới dịu giọng, cẩn thận hỏi: "Tiểu Ca, em giờ là hai nhân cách sao?"
Cố Thụ Ca sửng sốt, nhớ đến định nghĩa của hai nhân cách. Là hiện tượng rối loạn tâm thần khi một người tồn tại hai nhân cách độc lập và riêng biệt với nhau. Trong đó, nhân cách ban đầu (tức người bệnh khi chưa phân ly ra những nhân cách khác) là nhân cách chính, nhân cách phân liệt/diễn sinh là nhân cách phụ.
Vừa đối chiếu như vậy, ngoại trừ cô bây giờ là quỷ chứ không phải người, còn lại đều hoàn toàn phù hợp. Ác niệm có thể xem như một nhân cách khác của cô. Cô đã mắc bệnh về tâm thần lúc nào không biết, thậm chí còn rất đắc ý, muốn sai bảo nhân cách phụ.
Cố Thụ Ca viết một chữ "Vâng" lên lòng bàn tay Thẩm Quyến rồi im lặng.
Thẩm Quyến nhìn sang ghế lái phụ trống rỗng, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ thất vọng cùng bất an của Cố Thụ Ca sau khi bị dội nước lạnh. Thật ra cô cũng khá là phiền não, chẳng lẽ giờ phải đi bổ sung kiến thức về tâm lý học? Nhưng tình trạng của quỷ có lẽ sẽ khác với người, không thể trị liệu theo phương pháp dành cho con người được. Vậy xem ra sẽ rất phiền toái.
Nuôi một cô nhóc quỷ thật sự không phải chuyện dễ dàng, thỉnh thoảng lại nảy sinh những vấn đề khó giải quyết. Thẩm Quyến tuy có rầu rĩ nhưng lại chẳng hề thấy phiền. Cô rầu cũng là vì sợ mình có chỗ nào sơ suất mà không chăm được Tiểu Ca cho thật tốt.
"Đừng sợ. Ác niệm ở trong cơ thể em đâu phải mới ngày một ngày hai, không phải em vẫn ổn đó sao?" Thẩm Quyến dịu giọng nói.
Cố Thụ Ca tuy hoảng nhưng lí trí vẫn còn. Cô nghĩ thấy cũng phải, giờ cô đã là quỷ rồi, còn sợ bệnh tâm thần gì nữa? Huống chi ác niệm thân là một nhân cách khác cũng rất sợ Thẩm Quyến. Lúc có chị, nó vốn không dám ra quấy phá.
"Em không sợ. Em có chị." Cố Thụ Ca tỉnh ngộ, viết lên lòng bàn tay Thẩm Quyến.
Thẩm Quyến thấy ba chữ sau, cười cười, lại nói: "Đúng vậy, em có chị." Rồi tiếp, "Em nói chị nghe cặn kẽ một chút chuyện ác niệm đi."
Cố Thụ Ca liền kể lại cho Thẩm Quyến nghe, lần đầu xuất hiện là lúc nào, cô cảm thấy gì, lần sau lại là như thế nào, viết hết một lượt lên tay chị, đương nhiên giấu nhẹm chuyện ác niệm muốn cô chiếm đoạt Thẩm Quyến.
Đến tận lúc này, cô mới muộn màng nhận ra ác niệm thật không đáng tin. Cô ngay cả thân thể còn không có, muốn nắm tay Thẩm Quyến còn chẳng được thì dùng cái gì để mà chiếm đoạt chị đây?
Nhưng hai chữ 'chiếm đoạt' vẫn khiến cho trái tim Cố Thụ Ca nóng bừng. Cô lén nhìn Thẩm Quyến. Chị đang tập trung tinh thần cảm nhận xem cô viết chữ gì lên tay. Hai người ghé sát vào nhau.
Đã lâu lắm rồi các cô chưa gần gũi như vậy.
Cố Thụ Ca nhớ về quá khứ, khi còn học năm ba cao trung, Thẩm Quyến sợ cô căng thẳng nên mỗi buổi tối tự học xong, chị đều đích thân đến đón. Khoảng thời gian ấy, dù là đi công tác hay tiệc xã giao, chị cũng từ chối hết, dành trọn vẹn thời gian buổi tối cho cô.
Hôm ấy, cô bị một đề bài chiếu bí, ngồi trong phòng học vò đầu bứt tai. Câu đó siêu khó, cảm giác với năng lực của học sinh cao trung thì không thể nào giải ra, nhưng cố tình cô lại mò được một chút đầu mối nên không nỡ bỏ, vắt óc suy nghĩ muốn giải cho bằng được. Cô quá tập trung giải đề nên quên mất thời gian, chờ đến khi nhận ra thì Thẩm Quyến đã ngồi ngay bên cạnh.
Đang độ cuối xuân, ban đêm cũng là gió ấm hiu hiu. Trong phòng học sáng đèn nhưng bên ngoài trời rất tối. Các bạn cùng lớp đều đã về hết, chỉ còn mấy học sinh năm cuối cấp thi thoảng lại đi ngang hành lang. Trong lớp ba cao trung, bàn học xếp chật ních, các loại sách tham khảo, sách giáo khoa chất chồng cao ngất, nhìn đâu cũng thấy bài thi. Trên bảng đen còn dùng phấn viết "Còn 31 ngày nữa đến thi đại học!" Con số 31 này được viết bằng phấn đỏ, đặc biệt nổi bật.
Cô mặc đồng phục rộng thùng thình, tay nắm bút, quay đầu nhìn đến Thẩm Quyến. Dù mỗi ngày đều gặp nhau nhưng lúc ấy cô cũng nhịn không được mà ngơ ngẩn. Mái tóc dài của Thẩm Quyến hơi xoăn, chị trang điểm rất tinh xảo, xinh đẹp mà trí thức, không quá hợp với nơi trường lớp đầy không khí học trò, sách vở thế này nhưng dừng trong mắt Cố Thụ Ca lại khiến nhịp tim cô đánh dồn không cách nào khống chế.
"Sao vậy? Gặp câu khó à?" Thẩm Quyến vừa nói vừa cúi đầu nhìn đề bài.
Cô lúc ấy vẫn còn có thể nói chuyện với Thẩm Quyến hết sức thoải mái, liền đẩy bài thi về phía chị, nói: "Chị xem, là câu này này. Siêu khó đúng không?"
Thẩm Quyến thuận tay cầm bút, đọc đề rồi bắt đầu tính toán trên giấy nháp.
Trước khi chị đến, trong mắt Cố Thụ Ca chỉ có đề thi. Chị đến rồi, đề thi đại học gì đó đều không bằng một sợi tóc của chị. Ánh mắt cô dán chặt lên người Thẩm Quyến, trong lòng lặng lẽ dấy lên niềm vui sướng, tự hào, thầm nghĩ chị thật quá tốt, người tốt như vậy, là của cô.
Cô cứ ngây ngốc ngắm nhìn Thẩm Quyến như vậy. Chị giải xong bài, vừa nói: "Ở đây phải dùng một công thức, đến đại học mới dạy..." vừa quay đầu nhìn sang, sau đó mặt lập tức lướt ngang môi cô.
Cố Thụ Ca trợn to mắt. Thẩm Quyến lại đỏ bừng cả mặt. Hai người đồng loạt cứng đờ không dám cử động. Môi còn dán trên má Thẩm Quyến, các cô kề sát đến mức có thể cảm giác được hơi thở của nhau. Gió đêm đưa qua lớp học, thổi bay bài thi không biết của ai, giấy lật phần phật. Tiếng đóng cửa vang lên đằng xa chẳng biết vọng từ lớp nào. Cả trường im ắng, rất nhiều phòng học đã tắt đèn.
Cố Thụ Ca ngừng thở, ngơ ngác nhìn bờ mi Thẩm Quyến. Cảm giác mềm mại trên môi tựa như có một bàn tay siết lấy trái tim cô, còn cào nhẹ mấy cái.
Không biết bao lâu trôi qua, Thẩm Quyến mới hơi lui lại, cúi đầu nhìn bài thi, bình tĩnh nói tiếp: "Chị giảng qua cho em một lần, em ngẫm thử xem."
Cô đâu còn lòng dạ nào để mà giải đề, chỉ bối rối gật bừa. Song, ánh mắt lại không nhịn được mà hướng lên mặt Thẩm Quyến.
Nhớ đến chuyện cũ ấy, Cố Thụ Ca không kiềm nổi nụ cười. Nếu không tính lúc bé thì đó là lần gần gũi với Thẩm Quyến nhất từ sau khi cô phát hiện mình động lòng. Khoảng thời gian tha hương ở nước ngoài, cô thường hay mang ký ức ấy ra mà cảm, mà nếm, rất nhiều lần. Có khi nếm ra vị ngọt, có khi là chát, khi lại là vị của nước mắt.
Lúc đó, cô rất tự tin mình và Thẩm