BÍ MẬT - CHƯƠNG 29
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Cố Thụ Ca lắng nghe vô cùng chăm chú. Cô cúi đầu, không phát hiện ánh mắt lão hòa thượng đảo qua, chỉ cảm thấy thật thần quái. Từ sau khi chết đi, thế giới hiện đại hóa ngập tràn công nghệ cao này đột nhiên trở nên rất khác. Đầu tiên là cô ở lại dương gian, biến thành một con quỷ, giờ vị cao tăng này lại còn nói quỷ có thể tu ra thân thể. Vậy cũng quá huyền ảo. Quỷ có thân thể, ấy chẳng phải chết đi sống lại sao? Thế thì trên đời này sống chết còn khác biệt hay không? Cô nghĩ cao tăng này chắc chắn là đang nói phét.
Thẩm Quyến không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Cô chỉ bắt lấy một từ: thân thể. Đầu ngón tay cô khẽ run. Cố Thụ Ca cảm giác được, bèn nhìn sang với ánh mắt lo lắng.
"Xin đại sư nói cặn kẽ nên làm sao để tu ra thân thể, linh khí từ đâu ra?"
Hòa thượng buông tiếng thở dài "Chấp mê bất ngộ", sau đó thổn thức nói: "Tu không ra. Trên thế gian này làm gì còn linh khí nữa. Phật dưỡng hồn cũng chỉ tẩm bổ được hồn thể, qua vài chục năm có lẽ sẽ hình thành được một bóng dáng để cô có thể nhìn đến. Nhưng cũng chỉ mỗi cô thấy được mà thôi, những người khác, ngoại trừ kỳ nhân dị sĩ ra thì vẫn không ai nhìn thấy."
Có thể để cô nhìn đến em. Tim Thẩm Quyến run lên. Cô chỉ nghe được khả năng này có thể thành công, còn quá trình có khó khăn thế nào, tất cả đều bỏ ngoài tai. Cô nhẹ giọng nói một câu: "Nới tay một tí."
Không ai cảm thấy Thẩm Quyến nói chuyện với không khí là kì quái.
Vẻ mặt lão hòa thượng vẫn không hề biến đổi, chỉ nói: "Vậy mà còn để cô tìm được cách tiếp xúc với Pháp môn, khó trách lại chấp mê bất ngộ." Nhìn đến một tia hy vọng khác hẳn với trước mắt hoàn toàn tối đen. Đã có hy vọng, đương nhiên cũng sẽ có dũng khí để bước tiếp.
Cố Thụ Ca bị những lời của hòa thượng làm sợ hãi, không dám buông tay. Nhưng Thẩm Quyến đã nói vậy, cô đành phải tự cổ vũ bản thân một phen rồi mới dè dặt nới lỏng hai ngón đang bắt lấy Thẩm Quyến.
Tay trái Thẩm Quyến được thả, bèn mở túi xách, lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho hòa thượng: "Phải làm sao mới có được linh khí?"
Hòa thượng nhận lấy chi phiếu, thở dài. Chùa Quảng Bình của bọn họ ở tít trong núi sâu, bình thường không có tiền nhang đèn gì, cũng không thu hút được bao nhiêu tín đồ. Nhưng các tiểu hòa thượng trong chùa đều là thân xác người phàm, còn phải ăn cơm.
"Tôi chỉ biết trong ánh sáng nhật nguyệt có linh khí, nhưng cụ thể hấp thu thế nào, tu luyện ra sao thì tôi không rõ." Đây là lời thật, ông quả thực không biết, "Kính Vân sư huynh chắc là biết chút ít, còn có..." Ông ta suy ngẫm trong chốc lát, lại nói, "Chùa Bạch Long trong thành phố cất chứa nhiều điển tịch nhất. Tàng Kinh Các của bọn họ bình thường không mở cửa cho người ngoài nhưng lấy thân phận của thí chủ, muốn nghỉ ngơi một thời gian trong các, nếu là chùa Bạch Long trăm năm trước có lẽ sẽ hơi chút khó khăn nhưng chùa Bạch Long bây giờ thì chắc chắn thí chủ sẽ có cách."
Cố Thụ Ca vừa nghe đã hiểu ngay ông ta đang xem thường chùa Bạch Long không có khí khái nhà Phật mà cúi đầu trước tiền tài, thế lực. Ông cũng vậy thôi, ông nhận chi phiếu của Thẩm Quyến kia kìa, cô thầm nghĩ.
Thẩm Quyến hỏi rõ phương hướng, ghi nhớ thật kĩ rồi mới nhắc tới mục đích đến hôm hay, hỏi hòa thượng chuyện ác niệm. Vì đã biết sự tồn tại của Phật dưỡng hồn nên cô chỉ hỏi: "Có phải Phật dưỡng hồn có hiệu quả thanh trừ ác niệm không?"
Chuyện này lão hòa thượng biết, liền đáp: "Không có. Dù là nhân tu hay quỷ tu thì đều có một giới hạn không thể vượt qua chính là tâm ma. Ác niệm cũng là một loại tâm ma. Phật dưỡng hồn không có tác dụng ấy. Tâm ma chỉ có thể dựa vào bản thân mà khắc phục. Khắc phục được, tu vi sẽ nâng cao một tầng."
Nói đoạn, ông ta lại nhìn lướt ra phía sau Thẩm Quyến. Cố Thụ Ca bị lia đến, vội túm lấy ngón tay Thẩm Quyến.
"Âm quỷ nếu không khắc phục được ác niệm thì thiện niệm ban đầu cũng sẽ hoàn toàn biến mất. Âm quỷ khi ấy sẽ thành ác quỷ. Nếu khắc phục được..." Lão hòa thượng nhìn Cố Thụ Ca với ánh mắt nghi ngờ, chau mày nói tiếp, "Thời đại này, tôi còn chưa nghe nói đến quỷ nào khắc phục được ác niệm."
Cố Thụ Ca cảm thấy đây là đang khen cô lợi hại, khó khăn lắm mới có được chút tự tin, liền ưỡn ưỡn ngực, không còn quá sợ hãi nữa.
"Nhưng quỷ cũng có quỷ âm hiểm, giảo hoạt, rất giỏi ngụy trang, chuyên giả dạng làm quỷ thiện lừa gạt người." Hòa thượng lại nói.
Chút tự tin vừa mới chớm của Cố Thụ Ca bị những lời này thổi bay sạch sẽ. Cô càng sợ hãi, còn vô cùng ấm ức. Cô không có giả dạng làm quỷ thiện lừa Thẩm Quyến. Cô vốn dĩ đã thiện rồi. Nỗi sợ vừa dâng, cô liền véo đầu ngón tay Thẩm Quyến một chút, giục chị đi mau.
"Đừng hù dọa em ấy. Em ấy nhát gan." Giọng Thẩm Quyến trong trẻo, mang theo ý cười.
Cố Thụ Ca lúc này mới biết té ra là đang hù dọa mình, cảm thấy lão hòa thượng này thật không đứng đắn, ngay cả quỷ mà cũng dọa.
Hòa thượng cũng cười, cười xong lại hỏi một câu: "Tiểu quỷ này là người nào của thí chủ mà thí chủ lại lo lắng như vậy?"
Ông ta hỏi quá đột nhiên. Tim Cố Thụ Ca nảy lên rồi lại chùng xuống. Chắc chắn là em gái rồi, cô lại hy vọng xa vời cái gì nữa đây?
Thẩm Quyến nghĩ lần trước nêu ví dụ chưa đủ trắng trợn, lần này, cô nhất định phải táo bạo hơn một chút. Nhưng vừa tự nhủ bản thân phải táo bạo, tim cô lại vừa hỗn loạn, bối rối. Cô gắng nhịn xuống để không nhìn ra phía sau, nói với vẻ thật nghiêm túc: "Là người rất đặc biệt."
Tai Cố Thụ Ca nhất thời ù đi bởi vô số tiếng ồn vang vọng.
"Ra là vậy." Hòa thượng nói, "Tiểu quỷ này là người rất đặc biệt của thí chủ."
Như sợ tiểu quỷ nghe không rõ, ông ta còn lặp lại một lần. Cố Thụ Ca lại ù tai.
Thẩm Quyến đưa lưng về phía Cố Thụ Ca, mặt ửng đỏ. Bốn phía tuyết trắng bao phủ, nét ửng đỏ trên mặt cô tựa cơn mưa hoa đào rơi lả tả trong tiết trời mùa xuân tháng ba.
Mắt lão hòa thượng khẽ cười, nghĩ thầm vậy cũng xem như xứng đáng với chi phiếu của thí chủ rồi.
Đùa thì đùa, chính sự vẫn phải nói. Lão hòa thượng cất lời: "Ác niệm rất khó thanh trừ, nhưng quả thật có cách để áp chế. Ác niệm suy cho cùng cũng là một bộ phận của tiểu quỷ, cho nên lúc còn sống, tiểu quỷ sợ nhất cái gì thì ác niệm cũng sẽ sợ theo."
Thẩm Quyến đã từng nghĩ đến rất nhiều giả thuyết nhưng không ngờ kết quả lại là vậy. Phật dưỡng hồn không thể khắc chế ác niệm, cho nên thứ ác niệm sợ thật ra chính là cô. Ngón trỏ cô khẽ cong.
Cố Thụ Ca còn đang mải suy nghĩ câu "Người rất đặc biệt" kia, thình lình thấy đầu ngón tay động, sợ không bắt được, vội dùng lực túm lấy càng chặt.
Thẩm Quyến không cử động, để mặc Cố Thụ Ca túm, lại hỏi: "Nếu chỉ có thể áp chế thì phải chăng ác niệm vẫn cứ lưu lại trong cơ thể em ấy?"
"Không sai, cả hai đồng thời tồn tại." Hòa thượng lại đưa ra một cách hình dung, "Tựa như hai nhân cách, nhưng tình huống này tốt hơn so với loại rối loạn tâm thần ấy một chút. Hai nhân cách là không thể khống chế, không biết nhân cách phụ sẽ nảy ra gây chuyện lúc nào. Ác niệm lại có thể, chỉ cần áp chế nó là có thể xem như không tồn tại."
Như vậy, chuyện ác niệm cũng đã hỏi