BÍ MẬT - CHƯƠNG 4
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
A Phiêu.
Trong đầu Cố Thụ Ca toát ra hai chữ ấy. Trước kia khi còn học cao trung, cô đã từng đọc một số tiểu thuyết thần quái. Những quyển tiếu thuyết ấy đã đặt cho quỷ hồn đủ loại xưng hô, như là "anh em tốt", "u linh", "A Phiêu", vân vân... A Phiêu phù hợp với trạng thái hiện tại của cô nhất. Lơ lơ lửng lửng mà phiêu đãng trong không trung.
Cố Thụ Ca ngẫm nghĩ rồi ngả người sang trái, nằm nghiêng trên sô pha. Kết quả, cả người cô lơ lửng sát mặt ngoài ghế, hình thành một tư thế nằm. Cô lại trở mình, nằm thẳng chân tay. May mà sô pha đủ dài, vóc dáng cô mét bảy cũng vừa lọt.
Lần này có chuẩn bị, phát hiện mình không bị lún vào trong mà vẫn giữ được tư thế nằm thẳng, cô cũng không cảm thấy lạ.
Nằm xong, Cố Thụ Ca vẫn chưa dừng lại mà muốn nếm thử càng nhiều. Vì thế, cô vươn chân trái một cách vô cùng bất nhã, toan chạm vào chiếc bàn trà ở gần đó.
Chân duỗi ra, Cố Thụ Ca lại sợ sệt nhìn Thẩm Quyến một cái. Cô xuất thân tốt đẹp, gia giáo đương nhiên cũng không tệ, bình thường ngồi, nằm, ăn, uống đều vô cùng nghiêm chỉnh. Hơn nữa, trước mặt Thẩm Quyến, cô vẫn luôn rất chú ý dáng vẻ, chưa bao giờ dám thất lễ dù chỉ một chút, chỉ sợ phá hỏng hình tượng mình trong lòng chị.
Nhưng hiện giờ Thẩm Quyến đang ngồi ngay trước mặt, cô lại làm ra động tác bất nhã như vậy.
Cố Thụ Ca vừa lo sợ vừa buồn bã. Bất luận cô có làm thế nào, Thẩm Quyến cũng nhìn không tới.
Vụt đưa chân đụng vào bàn trà, vẫn xuyên qua, vì thế, cô lập tức rút về, cũng không dám nằm nữa mà nhanh chóng bật dậy, ngồi thật ngay ngắn, sau đó nhẹ nhàng thở phào.
Cô im lặng ngồi một lúc rồi thấp giọng nói: "Em chỉ muốn thử xem bây giờ em có thể làm được gì, em với con người... có gì khác biệt." Thử xong, cô có thể làm được hành động "ngồi" cùng "nằm" trên sô pha, nhưng vẫn không cách nào chạm vào vật thể khác.
Thẩm Quyến không có bất kì phản ứng nào. Chị không nghe được tiếng cô, cũng không cảm nhận được cô đang tồn tại. Cho dù cô vẫn còn nhìn thấy, vẫn còn cảm giác, nhưng đối với Thẩm Quyến, cô thật sự đã chết.
Sống lưng thẳng tắp của Cố Thụ Ca dần còng xuống. Sau khi rời khỏi thân thể được một ngày, chuyện tử vong cuối cùng cũng khiến cô đau khổ, bối rối. Cũng như Lâm Mặc và bác tài xế vừa rồi, cô không biết phải theo ai. Cô nên đi đâu, nên làm gì? Phải chăng cô sắp hoàn toàn rời khỏi Thẩm Quyến?
"Chị, em không muốn đi." Cố Thụ Ca nhẹ giọng nói với Thẩm Quyến.
Thẩm Quyến không nhìn về phía này. Chị ngồi trên sô pha, không tựa vào lưng ghế, dáng ngồi cũng không thẳng, là một loại tư thế cô độc mà yếu ớt. Ánh mắt chị không có tiêu cự, như đang nhìn mặt đất trước người Cố Thụ Ca mà cũng như đang trông về một nơi xa xăm nào đó, cả người không chút sức sống.
Cố Thụ Ca hoảng loạn, cảm giác được một áp lực đang đè ép tinh thần mình. Cô thở hổn hển, lên tiếng xin giúp đỡ như bao lần gặp phải khó khăn trong quá khứ: "Chị, chị giúp em với."
Thẩm Quyến vẫn không nhúc nhích. Cố Thụ Ca biết chị hẳn đang suy nghĩ chuyện gì đó. Mỗi khi trầm tư suy ngẫm, chị đều thích yên lặng, không muốn ai quấy rầy. Cô biết thói quen ấy nên mỗi lần chị trầm tư, cô cũng im lặng không đi làm phiền. Giờ cô thành quỷ, thói quen ấy vẫn được giữ lại.
Cố Thụ Ca không nói nữa. Trong lòng cô rối như tơ vò, không muốn tiếp tục ngồi đây chịu đựng sự hoảng loạn bất lực, cô dứt khoát dứng dậy, tiếp tục thử thăm dò như vừa rồi.
Đã có thể "nằm" và "ngồi" trên sô pha, ánh mắt cô lại chuyển sang phòng ăn, nơi đó có ghế dựa. Cô bước qua, dừng lại bên một chiếc ghế gỗ được kê sát tường, hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống.
Dừng lại. Như có một lá chắn không khí nâng lấy thân thể cô, để cô có thể làm ra một tư thế ngồi sát mặt ghế.
Cố Thụ Ca lại ngả ra sau, tựa vào lưng ghế, không bị xuyên qua. Cô thành công bày ra tư thế ngồi tựa lưng. Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại rút hai chân, thử ngồi xếp bằng trên ghế. Vẫn được.
Thẩm Quyến không có ở đây, Cố Thụ Ca không cần lo lắng vấn đề hình tượng nên cũng thoáng hơn đôi chút. Cô tiếp tục nếm thử mà bước đến bên bàn ăn.
Bàn ăn nhà bọn họ đã khá lâu đời, là một chiếc bàn dài có thể chứa tám mười người cùng nhau dùng bữa. Trên bàn không có chén đĩa, ở giữa đặt một giá cắm nến, những vật trang trí như bình hoa này nọ cũng không, cả bàn vô cùng sạch sẽ.
Cố Thụ Ca định ngồi lên đó. Cô không dùng tay chạm vào mặt bàn, bởi vì chắc chắn sẽ xuyên qua. May mà chiều cao mét bảy khiến cô không cần phải mượn lực chống mà chỉ hơi kiễng chân đã có thể ngồi tới.
Thất bại.
Mông trực tiếp xuyên qua, cả người như bị kẹt trong chiếc bàn.
Cố Thụ Ca dừng một lúc, bước ra khỏi chiếc bàn, lại thử thêm vài lần, tất cả đều không thành công.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi dứt khoát cong chân, định sẽ nằm dài trên mặt đất. Phần lưng tiếp xúc với sàn nhà, sau đó thân thể cô từ từ chìm xuống, nửa thân mình khảm vào trong.
Cố Thụ Ca: "..."
Cô rút tay khỏi lòng đất, đưa ra trước mắt quan sát. Cũng không phải quá trong suốt, có thể thấy được hình ảnh hoàn chỉnh nhưng vẫn không phải thực thể. Lòng bàn tay che trước mắt tựa như lớp màng nhựa mỏng mang màu da. Có thể xuyên qua lòng bàn tay nhìn đến vật phẩm đằng sau nhưng không quá rõ ràng, chỉ thấy được hình dáng đại khái.
Cô lại co gập các ngón tay, không có trở ngại gì, khớp xương vẫn linh hoạt như khi còn sống.
Cố Thụ Ca không ngồi dậy mà thử thăm dò chìm sâu xuống dưới. Thân thể không bị cản trở, đầu tiên là chân, tiếp đến là cả người, rồi đến đầu, từng bộ phận dần chìm vào lòng đất, tựa như lặn xuống mặt nước khi bơi. Điểm khác biệt chính là không cảm nhận được sức nổi gì.
Trước mắt là một khoảng tối đen, Cố Thụ Ca cứ chìm mãi, chìm mãi, bóng tối ngày