BÍ MẬT - CHƯƠNG 5
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Cố Thụ Ca nhớ ra rồi.
Cô đã từng kinh qua một lần tử kiếp, chỉ là lần đó quá mức đột nhiên, lại không mấy ấn tượng nên cô mới không để trong lòng. Nếu không phải nhớ lại những lời Thẩm Quyến từng nói, chỉ sợ vĩnh viễn cô cũng sẽ không liên hệ sự cố lần ấy với chuyện tai nạn giao thông hôm nay.
Buổi tối một tuần trước, cô từ trường về nhà. Vì khoảng cách không xa, trị an vùng đó lại khá tốt nên Cố Thụ Ca không lái xe mà từ từ cuốc bộ. Suốt mấy hôm, đầu óc cô cứ mải nghĩ đến chuyện về nước. Sương đêm mờ mịt, không khí ẩm ướt lại lạnh lẽo, cộng thêm cái giá rét của đêm đông khiến đầu óc người ta vô cùng tỉnh táo. Nhưng dù vậy, suy nghĩ của cô vẫn trôi nổi mông lung.
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm nhận được một cơn ớn lạnh. Cái lạnh ấy hoàn toàn khác với cảm giác do thời tiết gây ra. Nó giống như từng mũi kim thâm độc lặng lẽ đâm xuyên qua làn da, chui vào cơ thể, hội tụ lại thành một bàn tay gầy rộc nơi ngực trái, bất ngờ bóp chặt lấy tim cô.
Cố Thụ Ca bất thình lình cảm thấy rợn tóc gáy, vì thế cũng nhanh bước chân, vội vã về nhà. Lúc ấy cô vẫn chưa nghĩ quá nhiều. Dù sao những chuyện như đột nhiên cảm thấy lạnh lưng khi một mình đi trên đường vắng giữa đêm cũng khá là phổ biến. Cho nên dù đáy lòng sợ hãi, cô cũng chỉ muốn nhanh chóng về nhà chứ không hề nghĩ sang hướng huyền học, thần quái.
Khi bước qua một loạt chung cư thì chân cô đột nhiên vấp phải thứ gì đó, suýt chút nữa đã té ngã. Cũng may cô kịp thời phản ứng, vội đứng lại. Chính trong nháy mắt ấy, một chậu cây từ trên trời giáng xuống, gần như là sượt ngang mũi cô mà đập trên mặt đất. Chậu cây "bang" một tiếng, vỡ vụn, bùn đất văng đầy. Cô sợ đến mức hồn gần như lìa khỏi xác, cả người cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám. Chừng mười mấy giây trôi qua, một nữ sinh ló đầu ra từ lầu hai, nhìn xuống dưới, liên tục hỏi bằng tiếng Anh: "Cậu không sao chứ?"
Cô nghe tiếng gọi, kinh hồn táng đảm hít sâu một hơi, vẫn không lập tức đáp lại. Nữ sinh kia trông còn sợ hãi hơn cả cô, lại cất giọng hỏi thêm mấy tiếng: "Này, này, cậu có sao không đấy?"
Cô muốn nói mình không sao, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt. Vì thế, cô ngẩng đầu. Người kia thấy cô ngước lên thì mới yên tâm một chút, rồi lẩm bẩm: "Cậu đứng yên đó, mình xuống xem thử." Nói xong, không đợi cô kịp trả lời, người nọ đã biến mất tăm.
Thoạt nhìn có vẻ là một người vụng về, hấp tấp.
Cố Thụ Ca dần tỉnh táo lại từ nỗi sợ hãi, vẫn nấn ná chưa đi ngay. Cô cúi đầu nhìn "hung khí" suýt chút nữa đã đập trúng mình, còn khom người nhón lấy một ít đất vương vãi miết nơi đầu ngón tay.
Nữ sinh gây họa kia xuống rất nhanh, thở hồng hộc chạy đến trước mặt cô, miệng còn không ngừng nói: "Cậu đừng đụng, coi chừng cắt đứt tay."
Đất ướt nhẹp, dính vào đầu ngón tay rất khó chịu. Vì thế cô ngồi dậy, không nghiên cứu nữa. Nữ sinh kia nhìn đến mặt cô, lại sung sướng đổi sang tiếng Trung: "Cậu là người Trung Quốc sao?"
Đi ra nước ngoài mà gặp được người Hoa, tuy không đến nỗi mừng rỡ như tha hương gặp cố nhân nhưng ít nhiều cũng sẽ thân thiết hơn một chút. Hơn nữa cô gái này vẫn luôn biểu hiện rất nhiệt tình, rộng rãi, vì thế Cố Thụ Ca cũng cười cười, nói: "Đúng vậy."
Nữ sinh kia làm một động tác thở phào nhẹ nhõm, rồi dùng mũi chân cào cào mảnh nhỏ của chậu hoa, thành khẩn xin lỗi: "Mình đang dọn dẹp ban công, định bê chậu hoa đặt xuống đất, nào ngờ trượt tay làm rơi. Cũng may cậu không sao, nếu không chắc mình bị hù chết."
Cô ta nói một tràng dài, giọng điệu cũng hết sức chân thành. Cố Thụ Ca không phải người tính toán chi li, thấy vậy cũng chỉ thuận miệng đáp lại đôi câu rồi đi.
Đó chỉ là một sự cố nho nhỏ, tuy nguy hiểm nhưng cũng may vẫn chưa tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng. Cho nên Cố Thụ Ca lúc ấy dù sợ đến mức hồn lìa khỏi xác nhưng cũng không để trong lòng, thậm chí chưa được mấy ngày đã quên.
Nhưng lúc này nhớ đến, mỗi một chi tiết vẫn vô cùng rõ ràng. Cô ngẫm lại thật kĩ chuyện hôm đó.
Chậu hoa tuy vỡ nát nhưng vẫn có thể căn cứ vào những mảnh vỡ mà ước lượng ra được kích thước đại khái. Nó cũng không phải loại lớn hơn bát ăn cơm một chút hay dùng để đặt trên ban công mà phải to hơn rất nhiều, ước chừng cỡ hai ba trái bóng rổ.
Cố Thụ Ca chau mày, lại nhớ đến lời nữ sinh kia nói. Cô ta không cầm chắc nên chậu hoa mới rơi. Cô cảm thấy có lẽ mình đã quá đa nghi. Chậu hoa lớn cho nên không cầm chắc, rất hợp lí.
Đúng là một khi đã nghi ngờ thì nhìn đâu cũng thấy tiềm ẩn âm mưu, Cố Thụ Ca tự giễu.
Nhưng bất chợt, đầu cô như có tia chớp lóe qua. Một chi tiết cực nhỏ được phóng đại trong trí óc. Cố Thụ Ca cứng người. Thể tích chậu hoa lớn một chút có thể hiểu được, nhưng có một việc là không cách nào giải thích.
Đất trong chậu không thích hợp.
Cô còn nhớ rõ loại đất trong chậu hoa ấy có hơi khác biệt. Nó ướt. Mà quan trọng nhất là còn có độ dính rất cao, tựa như bùn dưới đáy sông, sền sệt, sũng nước. Bóc một cục quăng xuống đất thì vẫn là một cục, không hề tán ra. Loại bùn đất này rớt xuống từ độ cao cỡ lầu hai, còn có bộ rễ của cây giữ lại thì không thể nào tan tác vậy được. Nó hẳn nên hoàn hảo bao lấy bộ rễ, chỉ vương vãi một ít chung quanh, như vậy mới là bình thường.
Cô có thể kết luận chậu hoa kia vốn không phải rơi từ lầu hai mà hẳn là tầng cao hơn, ít nhất cũng trên bốn. Bùn đất rắn chắc nén chặt vào chậu hoa, mật độ trong chậu tăng lên, chẳng khác mấy một cục đá cùng thể tích.
Như vậy nữ sinh kia là thế nào? Cô ta hoàn toàn không cần phải giả vờ như chậu hoa là rơi từ tầng hai. Dù sao đều là "trượt tay", rơi từ đâu chẳng như nhau? Còn không để lại sơ hở rõ ràng như vậy.
Vốn chỉ là sự cố, nháy mắt đã biến thành một vụ mưu sát đầy bí ẩn. Cố Thụ Ca chỉ cảm thấy cả người rợn da gà, tựa bị một loại sinh vật trơn tuột, dính nhớp như đỉa bám vào người, vừa sợ hãi vừa ghê tởm muốn chết.
Cô lạnh lưng được một lúc, đột nhiên nhớ ra, không đúng nha, cô giờ đã là quỷ rồi, sao lại có cảm thụ như con người được.
Cùng với ý niệm đó, da gà đang nổi khắp người nháy mắt lặn sạch sẽ.
Cố Thụ Ca: "..."
Lần sau đừng có tự nhắc nhở mình không phải người như vậy nữa, Cố Thụ Ca chán nản nghĩ.
Thẩm Quyến