BÍ MẬT - CHƯƠNG 84
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Chuyện thế gian, đều phải kết thúc. Chuyện bên nhau, cũng không ngoại lệ. Chỉ là những người yêu nhau đặc biệt sợ hãi thời khắc ấy, thế nên thường làm lơ đi. Nhưng có làm lơ thế nào thì nó vẫn ở đó. Theo thời gian dần trôi, cuối cùng hóa thành nỗi sợ hãi ẩn sâu tận đáy lòng.
Kính Vân rất ngạc nhiên với sự bình thản của hai người. Ông ta sửng sốt một chốc mới thở dài nói: “Là tôi, đang ở ngoài hồng trần nhưng lại nghĩ chuyện trong hồng trần, câu nệ.”
Sở dĩ ông ta tránh tiểu quỷ là bởi vì tiểu quỷ tồn tại nhờ chấp niệm, chẳng khác nào giao hết sự tồn vong vào tay Thẩm Quyến. Người bình thường chỉ cần nghĩ vậy đã khó tránh cảm giác nôn nóng như con thú bị giam cầm. Đối với quỷ mà nói, những cảm xúc tiêu cực rất dễ khiến tà ác nảy sinh, từ đó sa đọa thành ác quỷ. Thế nên ông ta tránh đi tiểu quỷ, định sẽ dạy Thẩm Quyến một bài Chú Thanh Tâm để phòng hờ tình huống bất ngờ.
Kết quả chỉ là ông ta lo nghĩ quá nhiều. Tiểu quỷ thoạt trông không có chủ kiến, nào ngờ lại thật sự thông thấu.
Một cơn gió lành thổi đến, hoa đào lả tả rơi rụng, xuyên qua người Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca không nghe được bọn họ đang nói gì, cũng không ngửi đến hương hoa, không cảm nhận được cơn gió. Cô thầm cảm thấy nhàm chán. Sau đó, cô lại thấy hòa thượng nhìn thoáng qua bên này, mỉm cười rồi khẽ gật đầu với cô. Cố Thụ Ca còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận vì sao hòa thượng lại đột nhiên chào hỏi mình thì đã thấy ông ta chắp tay trước ngực, hành lễ với Thẩm Quyến rồi xoay người lên núi.
Thẩm Quyến cũng rảo bước trở lại.
Cố Thụ Ca biết hai người đã có thể về nhà. Cô bước về phía Thẩm Quyến, cũng không hỏi hòa thượng thần bí như vậy rốt cuộc là vì lẽ gì. Dù sao những gì nên biết, Thẩm Quyến nhất định sẽ nói cho cô.
Hai người lên xe.
Đường lên núi dốc cao nặng bước. Kính Vân đã không ít tuổi nhưng giẫm lên đường núi vẫn như đi trên đất bằng. Ông ta đi hơn nửa giờ, đến khi đứng trước cửa chùa thì hô hấp thậm chí còn không loạn. Ông ta ngẩng đầu, nhìn bảng hiệu viết ba chữ Chùa Quảng Bình, cười cười, thấp giọng tự nhẩm một câu: “Cuối cùng cũng trở về.”
Một tiểu sa di đến mở cửa, lén lút thò ra hơn nửa người, như muốn lẻn ra ngoài chơi. Thấy trước cửa chùa có một tăng nhân, cậu nhóc thoạt tiên là ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, nét mặt bừng sáng, quay đầu cao giọng hét vào trong: “Sư bá đã trở lại! Sư bá đã trở lại!”
Chỉ lát sau, trong chùa đã sôi trào. Các hòa thượng lớn nhỏ đồng loạt ùa ra, nghênh đón sư bá về chùa. Kính Vân cười ha hả, chào hỏi các sư điệt. Hòa thượng trụ trì thấy ông ta cũng vô cùng vui vẻ, chỉ là nét mặt vẫn ẩn chứa âu lo.
Kính Vân biết nguyên do, đợi ứng phó xong hết các hòa thượng lớn nhỏ, ông ta lại cùng trụ trì vào tăng phòng ở sân sau.
Núi non ngày xuân, nói ngắn gọn chính là tươi đẹp. Cảnh trí nhìn đến tươi đẹp, hơi thở cỏ cây ngập tràn rừng núi cũng tươi đẹp. Hòa thượng trụ trì châm cho sư huynh và mình mỗi người một chén trà nhỏ, nhấp một ngụm mới hỏi: “Sư huynh vân du mấy tháng, liệu có sở đắc?”
Kính Vân lắc đầu: “Bị gián đoạn giữa chừng, chưa kịp ngộ ra Phật lí gì.”
Nghe đến bị gián đoạn giữa chừng, trụ trì rốt cuộc không nhịn được mà chau mày, sau đó thở dài: “Thẩm thí chủ chấp nhất.”
Thế giới này ngày càng hiện đại hóa, ngộ Phật cũng ngày một khó khăn. Cũng không phải nói Phật môn thì nhất định phải ngập tràn ý cổ. Ngộ Phật và thời đại không liên quan trực tiếp đến nhau. Chỉ là càng hiện đại hóa, thế giới này lại càng trở nên hối hả, trọng ích lợi, mà lời Phật giảng lại thiên về hai chữ đạm bạc.
Quá khăng khăng lợi ích, không tốt cho việc tu hành. Đã rất nhiều năm Phật môn không có thêm Đại đức. Sư huynh khó khăn lắm mới có thiên phú, cũng tích góp đạo hạnh nhiều năm, giờ lại bị tục sự quấy nhiễu không thể chuyên tâm tìm hiểu Phật hiệu. Trụ trì rất bất mãn.
Kính Vân lại bình thản hơn nhiều, tán đồng nói: “Đương nhiên là chấp nhất. Nếu không chấp nhất, tiểu quỷ cũng chẳng ở lại được.”
Ông ta nói lời này với giọng điệu hết sức tự nhiên, còn mang theo chút kính nể. Trụ trì không hiểu, nói: “Cố thí chủ đã thoát ly thân thể, thành quỷ hồn. Sư huynh nên độ cô ta đi vào luân hồi mới phải, cớ gì nghe như tán đồng với việc cô ta ở lại nhân gian?” Ông ta nói, rồi lắc đầu, “Quỷ ở nhân gian, nếu làm ác, bị liên lụy cũng không phải chỉ chúng ta mà có lẽ còn rất rất nhiều tánh mạng vô tội.”
Kính Vân kinh ngạc: “Sao quỷ thì nhất định phải làm ác?”
“Bản tính khó dời.” Trụ trì đáp.
Kính Vân mỉm cười: “Tại sao bản tính của quỷ thì nhất định phải ác? Mấy tháng trước cô ta vẫn là con người kia mà. Vì chấp niệm đan xen với người thương nên mới ở lại thế gian này, không thể được nhìn đến, không thể nói chuyện cùng ai, như giãy giụa cầu sinh giữa kẽ hở âm dương, cũng không làm chuyện gì xấu, đã đủ khổ. Sao lại là ác?”
Hóa ra là chấp niệm hai người đan xen. Trụ trì vỡ lẽ, lại lắc đầu nói: “Nếu là chấp niệm, vậy lại càng hư vô. Có chấp niệm, tâm tư của tiểu quỷ trong sáng. Nhưng một khi chấp niệm biến mất, còn ai có thể kiềm chế được cái ác trong đáy lòng cô ta?”
“Một khi chấp niệm biến mất, bất luận là Thẩm thí chủ phiền chán tiểu quỷ hay tiểu quỷ cảm thấy nhân gian khổ ải, giữa hai người chỉ cần có dao động mảy may, tiểu quỷ sẽ lập tức xuống suối vàng, vào luân hồi. Sư đệ không cần phải nhọc lòng.”
Trụ trì không ngờ chấp niệm đan xen lại yếu ớt, hư vô mịt mờ như vậy. Ông ta nói: “Cho nên sư huynh muốn giúp bọn họ?”
“Độ người hướng thiện là độ. Độ quỷ luân hồi là độ. Ta độ một tiểu quỷ ở lại dương gian, được thỏa ước nguyện, cũng là độ. Thay vì nói là giúp bọn họ, không bằng nói ta muốn độ, sẽ độ vạn vật có thể độ.” Kính Vân đáp bình thản.
Trụ trì chau mày, có phần cáu giận: “Cưỡng từ đoạt lí.”
Ông ta vẫn cảm thấy quỷ thì nhất định sẽ làm ác.
Về điểm này, cái nhìn của Kính Vân và hòa thượng trụ trì rất khác biệt. Phật hiệu xem trọng việc biện, càng biện càng minh. Hơn nữa lần này, Kính Vân muốn mở Tàng Kinh Các tìm xem có điển tịch gì hữu dụng hay không. Mà muốn mở được Tàng Kinh Các, cần sự cho phép của trụ trì.
Vì thế, dứt khoát biện với trụ trì một phen.
Mà lúc này, Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca đang trên đường về nhà. Cố Thụ Ca ngồi trên ghế phụ, ghé vào cửa sổ xe, ngắm phong cảnh bên ngoài. Thẩm Quyến giữ tay lái,