BÍ MẬT - CHƯƠNG 85
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Giết người, nhưng bị bắt rồi vẫn không hề hối cải, nghĩa là cô ta cũng không cảm thấy mình đã làm sai.
Đối với người nhà của nạn nhân mà nói, hung thủ bị bắt rồi vẫn kiêu căng ngạo mạn, không hề tỉnh ngộ, hẳn là chuyện khó chấp nhận nhất. Trong vụ việc này, Thẩm Quyến cũng chỉ là một người nhà nạn nhân bình thường.
Cố Thụ Ca không thấy bất bình, cô thật sự không nhớ rõ. Nhưng khi nhìn đến góc nghiêng gương mặt đang cúi đầu của Thẩm Quyến, cô lại cảm nhận được sự cáu giận, bực tức rục rịch nảy sinh từ đáy lòng. Cơn giận này không phải vì Chúc Vũ giết cô còn không biết hối cải, mà là vì thông qua hình ảnh Thẩm Quyến trước mắt, cô nghĩ đến lúc hay tin mình chết, chị đã phải tuyệt vọng, sụp đổ đến cỡ nào.
“Đừng buồn.” Giọng Cố Thụ Ca cũng trở nên rầu rĩ.
Thẩm Quyến quay đầu nhìn tiểu quỷ, thấy hồn thể của cô nàng vì cảm xúc dao động mà trong suốt hơn một chút, song ánh mắt nhìn cô vẫn ngập tràn quan tâm.
“Đừng buồn. Giờ cô ta đã bị bắt, sẽ chịu trừng phạt.” Cố Thụ Ca thấy Thẩm Quyến nhìn qua, lại an ủi một câu.
Thẩm Quyến cười, cười thật sự miễn cưỡng.
Chúc Vũ là không sống được. Không chỉ giết hại Cố Thụ Ca, trộm và hủy hoại di thể của em mà còn cả vô số chuyện ác cô ta đã làm trong tổ chức tội phạm kia. Tất cả cộng lại cũng đủ để phán tử hình. Dùng tính mạng để đền bù cho những tội ác cuộc đời cô ta đã phạm phải. Mà tử hình, hẳn là cách trừng phạt duy nhất dành cho loại tội phạm không biết hối cải này, cũng là niềm an ủi lớn nhất đối với nạn nhân và người nhà.
Trước khi tuyên án, nghi phạm bị giam giữ trong trại tạm giam. Chúc Vũ được xếp vào thành phần nguy hiểm, thân mặc áo tù, tay đeo còng sắt, bị hai nhân viên cảnh sát mặc đồng phục áp giải đến.
Trong phòng chỉ có một chiếc bàn dài khá rộng, mỗi bên bàn là một chiếc ghế dựa. Chúc Vũ được dẫn đến một bên bàn, ấn ngồi xuống. Cặp còng trên tay cô ta cũng không được cởi bỏ mà bị móc ngược vào ghế.
Chúc Vũ vừa đến, ánh mắt đã lập tức dừng trên người Thẩm Quyến. Ánh mắt cô ta như sói, âm trầm mà tàn nhẫn. Bất luận là áp cô ta đi, ấn ngồi lên ghế, hay bẻ quặc đôi tay ra móc ngược phía sau, ánh mắt cô ta vẫn không hề rời khỏi Thẩm Quyến, khóe môi còn treo ý cười, cười đến rợn người.
Thẩm Quyến phát hiện Chúc Vũ giống như một con sói khoác bộ da người. Trước kia còn học bộ dáng của con người, học biểu hiện hoặc yếu đuối, hoặc chính trực. Nhưng hiện tại, cô ta đã cởi bỏ lớp da người ấy, không hề che dấu bản tính dã thú nữa.
“Tới thật đấy à.” Chúc Vũ cười nói.
Cố Thụ Ca cảm giác khó chịu cả người, không tự chủ được mà nhích đến gần Thẩm Quyến hơn một chút.
Nhân viên áp giải Chúc Vũ đến vẫn không rời đi mà đứng hai bên cô ta. Chúc Vũ cũng không ngại, chỉ nhìn Thẩm Quyến hết sức chăm chú, quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng bắt bẻ đánh giá: “Vẫn y hệt một khối băng giữa mùa đông.”
Thẩm Quyến đã điều chỉnh tâm thái. Nghe thấy lời Chúc Vũ nói có ẩn ý, cô bèn hỏi nương theo: “Cô theo dõi tôi?”
Chúc Vũ lắc đầu, ý cười che kín khóe mắt lẫn đuôi mày, có vẻ vô cùng vui sướng: “Không thể nói là theo dõi. Chỉ là tò mò, quan sát thôi.”
“Tò mò cái gì?”
“Tò mò chị là người như thế nào.” Chúc Vũ nói, rồi toan dựa vào lưng ghế nhưng vì tay bị quặc ngược ra sau nên không tiện. Cô ta thoáng vẻ mất kiên nhẫn, cuối cùng đành bỏ cuộc, nhìn chằm chằm vào Thẩm Quyến, rồi nói như bắt bẻ một thứ phế phẩm trên dây chuyền sản xuất, “Tò mò chị làm sao mà lại khiến Tiểu Ca khăng khăng một mực.”
Nghe miệng cô ta thốt ra hai chữ Tiểu Ca, Thẩm Quyến rất không vui. Mà Cố Thụ Ca cũng thấy không quen.
Nhưng Chúc Vũ hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Thẩm Quyến mà tiếp tục nói: “Cậu ấy vừa đến Anh là tôi giúp đỡ. Bên kia tuy đã chuẩn bị sẵn chỗ ở, các loại thủ tục cũng có người xử lý thay nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần cậu ấy đích thân thích ứng. Mới đầu, Tiểu Ca thoạt trông rất cô đơn, giống một chú mèo con đi lạc, vô cùng đáng thương. Ba bảo tôi tiếp cận cậu ấy, tạo mối quan hệ tốt. Tôi vẫn luôn rất vâng lời, lần này đương nhiên cũng không trái ý ông ta mà thử tiếp cận, làm bạn với Tiểu Ca.”
Chúc Vũ nói. Từ khi bắt đầu nhắc đến Cố Thụ Ca, cô ta dường như dần khoác lại tấm da, giống một con người.
“Tôi cho rằng cô chủ nhà họ Cố sẽ rất khó tiếp cận, nào ngờ tính tình cậu ta lại mềm quá sức. Nói chuyện với Tiểu Ca, cậu ấy sẽ nghiêm túc lắng nghe, sẽ cười, sẽ gật đầu, bằng lòng giúp đỡ người khác, cũng không từ chối người khác giúp đỡ mình. Tôi tưởng lần này có thể hoàn thành yêu cầu của ba rất nhanh, kết quả, tôi lại phát hiện cậu ta không cần bạn bè, tôi không thể tiếp cận. Nhưng mà làm sao đây, tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ. Tôi không dám nghĩ nếu không đạt đến yêu cầu của ba thì sẽ có hậu quả gì.”
Chúc Vũ nghĩ đến điều gì đó, lại cười tủm tỉm bổ sung: “Khi đó, tay tôi còn chưa dính mạng người, chỉ là một học sinh hết sức bình thường. Phải một năm nữa thì mới đến lúc tôi lừa gạt cô gái đầu tiên, hơn nữa còn tự tay giết chết sau khi cô ta bị các ông lớn sử dụng.”
Nhắc đến mạng người đầu tiên mình hại chết, Chúc Vũ không hề để ý mà ngược lại còn bị trật chủ đề, nói sang cô gái kia.
“Cô gái ấy tên Mạc Doanh, cũng là người Hoa, đặc biệt cố gắng muốn sống cho ra hình ra dáng. Công việc gì cô ta cũng làm. Một ngày hai mươi bốn tiếng thì hết mười hai tiếng là làm việc, bốn tiếng học tập, thời gian còn lại dùng cho ăn ngủ và chờ tàu xe công cộng. Mạc Doanh sống như vậy suốt một năm. Lại nói, cô ta cười lên đặc biệt vui vẻ, bởi vì cuộc sống thế đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Mạc Doanh nói mình định sẽ thi đại học, lấy được học vị. Khi đó, cô ta có thể tìm được công việc tốt hơn, cuộc sống cũng sẽ ngày một cải thiện.”
“À, tại sao Mạc Doanh lại nói với tôi những điều đó? Bởi vì tôi là giáo viên của cô ta. Chúng tôi bằng tuổi, nhưng tôi có đi dạy tiếng Pháp ở lớp học bổ túc. Cô ta rất thích tôi, vì tôi đã cho cô ta quá giang một đoạn đường khi cô ta bị lỡ xe buýt, suýt chút nữa đến muộn ca đêm. Nói chuyện với Mạc Doanh một chút, cô ta liền nhận định tôi là người tốt.”
“Ban đầu tôi cũng muốn nói chuyện với cô ta, thi thoảng lại nghe xem mấy người nghèo khổ phải vất vả phấn đấu thế nào, nghe cô ta không hề phòng bị mà nói về tương lai mong ước hệt một chú dê con. Vậy cũng xem như thú vị.”
“Tiếc là đời người không phải lúc nào cũng ổn định. Tôi bị theo dõi. Tổ chức tội phạm kia bắt được tôi dễ như trở bàn tay, còn nhân tiện bắt luôn cả Mạc Doanh lúc đó đang đi cùng. Chúng tôi bị nhốt trong một căn phòng hôi hám. Trong phòng còn có rất nhiều cô gái khác, tất cả đều trẻ tuổi, nhát gan, không ngừng kêu khóc.”
“Trong khoảng thời gian đó, rất nhiều lần cửa mở ra, mang đi vài cô gái. Những cô nàng bị mang đi không bao giờ trở lại. Tuy không biết chính xác họ đi đâu nhưng tôi có thể lờ mờ đoán được. Tôi cho rằng mình xong rồi, nhưng không ngờ Mạc Doanh lại lớn gan như vậy. Cô ta kéo tôi, gắng thu mình vào góc, giúp tôi làm dơ quần áo, mặt cũng bôi để trông thật bẩn thỉu.”
“Mạc Doanh vẫn không chịu bỏ cuộc mà kiên trì quan sát, rốt cuộc cũng phát hiện