CHAP 75: CÂU CHUYỆN CỦA TOSHIRO
- Đồ đàn bà vô dụng.
- Một lũ vô tích sự.
- Thật là một đám ngu ngốc chỉ tổ làm rách việc.
...
Trong không trung, những lời chửi rủa cứ vang vọng, choáng ngợp hết cả không khí, lan đến mọi ngỏ ngách.
Bên ngoài, mặt trời rực rỡ sắc đỏ, to lớn hơn bao giờ hết và đang dần dần chìm dần, khuất sau những ngọn núi xa xôi. Những áng mây trắng bị tia nắng cuối ngày nhuốm đỏ, lửng lờ trôi đi. Ở khuất xa kia, xa tít, lấp ló ánh trăng chuẩn bị thay thế cho mặt trời. Đã gần cuối ngày rồi!!!
Toshiro ngồi vắt chân trên bệ cửa sổ, ánh mắt lơ đễnh ngắm nhìn những chuyển biến đang diễn ra bên ngoài, thời điểm giao hòa giữa ngày và đêm. Khẽ phe phẩy bàn tay, tiếng nhạc cổ điển trong phòng vang lên mỗi lúc một to dần, to dần, choáng ngợp cả không khí.
Khẽ nở nụ cười tự giễu, Toshiro chua xót nhìn ra thế giới bên ngoài.
Tự lúc trở về cái nơi gọi là nhà này, Toshiro chưa có ngày nào được yên ổn, được tận hưởng cái cảm giác vui vẻ cho trọn vẹn cả và... cũng chẳng hề cảm nhận được chút gì gọi là hơi ấm của gia đình. Ở cái nơi đây, trọn một ngày không nghe, không chứng kiến những trận cãi vã thì cũng nghe những lời chửi bới, miệt thị. Toshiro thật không hiểu tại sao cậu lại phải trở về cái nơi này.
Bất chợt... thoáng qua trong đầu Toshiro là hoài niệm về cuộc đời của mình.
Phải bắt đầu từ đâu nhỉ?
Nói về cuộc đời của Toshiro, cũng như bao phù thủy khác, cậu cũng có gia đình, có cả cha và mẹ. Cha Toshiro ấy à, ông ta là một người giàu quyền lực, có chức có quyền và... cũng vô cùng nham hiểm khó lường.
Còn mẹ Toshiro??? Cũng thật không biết bắt đầu từ đâu. Kể từ ngày Toshiro lên sáu tuổi, mẹ cậu đã tự treo cổ tự vẫn và chết ngay trong phòng của con trai mình chính là Toshiro. Điều đương nhiên là Toshiro đã tận mắt nhìn thấy cảnh này.
Trong tâm trí của một đứa bé sáu tuổi, đây là một điều vô cùng kinh hoàng nhưng... Toshiro chẳng cảm thấy gì cả. Cũng dễ hiểu thôi khi từ bé mẹ cậu và cậu đã không ở cạnh nhau, cậu chẳng nhận được chút tình thương nào từ bà ấy mà người chia cắt hai mẹ con, cách li Toshiro với tình thương của người mẹ không ai khác... chính là cha cậu.
Mẹ Toshiro... một điều kì lạ là bà ấy... là một con người, một con người thực sự. Không hiểu bởi nguyên nhân gì mà bà ấy có thể đến sống tại thế giới phép thuật này khi không phải là một phù thủy. Và đó cũng là lẽ đương nhiên khi Toshiro là một... phù thủy lai, mang hai dòng máu - con người và phù thủy.
Những chuyện quá khứ đại loại như cha mẹ Toshiro quen nhau như thế nào, tại sao lại kết hôn với nhau, sinh ra Toshiro rồi sau đó cha cậu lại đối xử tàn ác với mẹ cậu, không có chút tình thương nào dành cho Toshiro, chia cắt mẹ con Toshiro, bức mẹ Toshiro phải treo cổ tự vẫn và tự vẫn vào ngay phòng của con trai mình thì... Toshiro hoàn toàn không biết bởi lẽ từ lâu Toshiro đã chẳng còn xem đây là gia đình mình, chẳng còn quan trọng những chuyện đó.
Toshiro nhớ rất rõ, ngày cậu chứng kiến người được mọi người bảo là mẹ của cậu chết ngay trong phòng mình, người trong nhà không ai có chút đau buồn hay thương tiếc gì. Toshiro còn nghe được người làm trong nhà khi chuẩn bị đám ma cho mẹ cậu còn xì xào bàn tán những lời không dễ nghe, nào là:
- Con ả đó cuối cùng cũng chết.
- Chết là đáng đời.
- Tại sao đến tận bây giờ mới chịu chết cơ chứ!
Lại còn:
- Nhìn thằng ranh đó xem. Sớm muộn gì cũng đến lượt nó thôi.
- Kết thúc sớm như con ả này cho chúng ta được yên ổn.
- Nhìn nó thật ngứa mắt. Đồ con lai tầm thường.
...
Cùng với những lời nói, người trong nhà dành cho Toshiro những ánh mắt miệt thị, khinh khi cùng những cái liếc mắt đằng đằng sát khí. Nếu Toshiro không phải con trai, không phải người mà chủ nhân trong căn nhà là cha cậu bảo nhất định dù có chuyện gì xảy ra cũng không được động vào thì họ đã sớm ra tay giải quyết Toshiro cho khuất mắt rồi.
Với một đứa bé sáu tuổi thì thực chất sẽ chẳng hiểu hết những lời lẽ này cũng chẳng ghi nhớ hay quan tâm nhiều. Thế nhưng, cuộc sống của Toshiro lại khác. Nó quá khắc nghiệt khiến cho một đứa trẻ mới sáu tuổi như cậu buộc phải thông hiểu và ghi nhớ tất cả. Tuy có những lời cậu không hiểu nhưng Toshiro luôn ghi khắc trong lòng và... dần trưởng thành hơn từ những chuyện như vậy.
Toshiro cũng không thể nào quên được. Ngoài những người trong nhà, đến tận cái người cậu gọi là "cha" cũng thật sự đáng khinh.
Nghe tin mẹ Toshiro đã treo cổ tự sát trong phòng con trai, ông ta cũng nhanh chóng tiến đến phòng của Toshiro để tìm hiểu thực hư. Cảnh tượng lúc đó... Toshiro ghi khắc rõ như in.
Không một giọt nước mắt, không bàng hoàng, không sửng sốt, biểu hiện của cha Toshiro vô cùng đơn giản chính là nở một nụ cười đầy thỏa mãn, ánh mắt sáng lên đầy thích thú nhìn về người đang lơ lửng ở trước mặt. Không nhanh không chậm, ông ta nhìn con trai mình nở nụ cười khẩy rồi ra lệnh cho đám người làm:
- Xử lí đi. Đừng làm bẩn nhà ta!
Nói rồi, ông ta làm thái độ như đang đứng ở một nơi nào đó vô cùng hôi hám, bẩn thỉu rồi phẩy tay quay bước đi.
Bị chia cắt với người mẹ ruột thịt của mình từ bé khiến Toshiro không có chút tình cảm nào dành cho người mẹ này nhưng... trước cảnh tượng này, Toshiro cũng có phần cảm thương, tội nghiệp cho bà ta.
Và...
Chỉ mới tròn một tuần khi mẹ Toshiro mất, cha cậu đã tổ chức một hôn lễ linh đình với người