Lúc gần kết thúc buổi gặp mặt, Lam Khê liền theo dõi tài khoản của tất cả các bạn nữ hôm nay.
Mấy bạn nữ đó được Lam Khê theo dõi thì khá bất ngờ, sự vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhưng bất ngờ vẫn còn chưa hết, bởi vì sau khi về đến nhà, Lam Khê còn lập một nhóm chat để nhóm bạn tán dóc với nhau.
Nhóm bạn đương nhiên cực kỳ vui vẻ, bởi vì tính cách của Lam Khê khiến cho bọn họ rất thoải mái.
Dù nổi tiếng, dù nhiều tiền nhưng vẫn không hề có chút thái độ kiêu ngạo.
Hơn nữa Lam Khê lại rất thân thiện, thậm chí còn cởi mở hơn cả khi cô còn học chung với họ hồi cấp ba.
Vì thế, họ nhắn tin trong nhóm chat rất nhiều.
Lam Khê dù đang mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn kiên nhẫn nhắn lại.
Một lúc sau đó, Lam Khê bỗng hỏi: “Tớ có thể đăng hình chụp chung của chúng mình lên tài khoản cá nhân được không?”
Được!
Đương nhiên là được rồi!
Nhóm bạn đều đồng loạt trả lời.
Bởi vì họ đều là người hướng ngoại, rất thích nhận được sự chú ý của mọi người.
Bây giờ tự nhiên được người nổi tiếng như Lam Khê theo dõi tài khoản, lại còn được xuất hiện trên tài khoản của người nổi tiếng thì họ làm sao lại không thích chứ?
Lam Khê vốn đã biết câu trả lời, chỉ đơn giản là hỏi theo phép lịch sự thôi.
Hỏi xong rồi, Lam Khê liền đăng tấm ảnh chụp lên trang cá nhân, còn gắn thẻ nhóm bạn vào.
Cô ghi dòng trạng thái: Những người bạn của tôi!
Rất nhanh, bài viết đã sở hữu lượng tương tác cực khủng.
Tài khoản cá nhân của mấy bạn nữ vì được Lam Khê gắn thẻ nên cũng bắt đầu có thêm nhiều lượt theo dõi.
Mấy bạn nữ thấy vậy thì rất vui mừng.
Không chỉ là vì được nhiều người biết đến, mà còn vì dòng trạng thái “Những người bạn của tôi.” của Lam Khê.
Mà Lam Khê đương nhiên đã biết hết tâm tư của các bạn.
Hơn nữa kết quả như bây giờ cũng đã đều nằm gọn trong sự tính toán của cô.
Lam Khê nhẹ nhàng thở ra, bởi vì mục đích của cô đã đạt được rồi.
Tạo dựng mối quan hệ tốt với các bạn cũ, giúp các bạn cũ có một lượng người theo dõi nhất định.
Để đến khi nào không may, Phó Hi Du bị mấy bạn học xấu xa bôi nhọ trên mạng xã hội, những người bạn cũ của cô có thể lên tiếng giúp anh.
Một kế hoạch rất tốt, nhưng cũng khiến Lam Khê rất mệt mỏi.
Cô thở dài, từ từ ngủ thiếp đi.
Trong lúc đó, Phó Hi Du đang nghỉ ngơi ở nhà thì bỗng nhiên thấy bài viết vừa rồi của cô.
“Những người bạn của tôi?”
Phó Hi Du nhìn những tấm hình và dòng trạng thái của Lam Khê thì cảm thấy có gì đó miễn cưỡng ở đây.
Anh đương nhiên biết mặt những người trong ảnh, bởi vì họ đã học với anh ba năm cấp ba.
Nhưng anh cũng biết, bọn họ tuy hay nói chuyện với Lam Khê nhưng cũng không đến nỗi thân thiết để xuất hiện trên trang cá nhân của Lam Khê như thế này.
Hơn nữa, Phó Hi Du thấy bình luận của một tài khoản tên Lương Man, ghi rằng: “Hôm nay đi chơi thật vui!”
Lam Khê rất nhanh đã đáp: “Lần sau sẽ càng vui hơn.”
Phó Hi Du nhíu mày, đọc lại bình luận của Lương Man.
“Hôm nay đi chơi thật vui?”
Vậy là bức ảnh này vừa mới chụp ngày hôm nay sao?
Dạo này quay phim bận rộn như vậy mà Lam Khê không nghỉ ngơi, lại dành thời gian để đi chơi với mấy bạn nữ kia?
Phó Hi Du biết tính cách Lam Khê.
Anh cảm thấy mấy bạn nữ này không thật sự thân thiết với Lam Khê nên đáng lẽ ra cô có thời gian cũng sẽ chẳng đi chơi với bọn họ.
Vậy mà sao bây giờ quay phim khổ cực như vậy, thời gian ngủ nghỉ còn không có mà vẫn cất công đi gặp bọn họ chứ?
Hơn nữa trước đây Lam Khê còn chẳng hề theo dõi tài khoản cá nhân của bọn họ.
Bây giờ lại đột nhiên đăng hình rồi gắn thẻ bọn họ, giống như là đang muốn lăng xê bọn họ vậy.
Phó Hi Du thật sự không hiểu vì sao Lam Khê lại làm thế.
Trong lòng anh bỗng có linh cảm gì đó, nhưng dù suy nghĩ mãi vẫn không ra rốt cuộc vì sao Lam Khê lại hành động lạ như vậy.1
Mà quan trọng là ngày mai quay phim từ sớm rồi.
Phó Hi Du lo lắng không biết đêm nay Lam Khê có ngủ đủ không.
Ngày hôm sau.
Đúng sáu giờ sáng, Phó Hi Du đi đến trường quay.
Đúng như anh dự đoán, Lam Khê đã đến nơi rồi.
Nhanh chóng, cô cũng đã nhìn thấy anh, vì vậy liền lịch sự cúi chào rồi tiếp tục đọc kịch bản.
Phó Hi Du cũng chào lại cô, trong lòng cảm thấy không thoải mái chút nào.
Bởi vì