Trợ lý Lý Đông kết thúc cuộc gọi với nhân viên cứu hộ, liền quay lại nói với Phó Hi Du: “Nhân viên cứu hộ sẽ đến trong vài phút nữa.”
Phó Hi Du gật đầu, vẫn ôm chặt Lam Khê.
Trợ lý Lý Đông thấy vậy thì nhìn về phía cô trợ lý đang ngồi sụp xuống đất run rẩy.
Anh ấy suy nghĩ một lát, liền ngồi xuống bên cạnh an ủi, kêu cô ấy đừng sợ.
Lam Khê đang đứng nên dù có tựa vào lòng Phó Hi Du cũng không thể đi vào giấc ngủ, chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi cho đỡ mệt.
Phó Hi Du cũng biết điều đó nên trong lòng chỉ mong có thể ngay lập tức bế cô lên, để cô nằm gọn trong vòng tay mình rồi ngủ một giấc an lành.1
Tiếc là bây giờ anh không thể.
Phó Hi Du mím môi, càng ôm cô chặt hơn, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.
Lúc này, Lam Khê bỗng nhiên cảm nhận được hành động của anh nên liền mở mắt.
Phó Hi Du vẫn chưa biết Lam Khê đã phát hiện ra mình nên lại hôn lên mái tóc cô thêm một lần nữa.1
Lần này, anh hôn rất lâu, còn nhắm mắt lại để tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào.
Lam Khê vô cùng hoang mang, có chút không tin được mà từ từ ngẩng đầu lên nhìn Phó Hi Du.
Phó Hi Du bị cử động của Lam Khê làm ảnh hưởng, vội vàng rời khỏi mái tóc cô.
Nhưng khi thấy Lam Khê ngẩng mặt lên, hai mắt Phó Hi Du lại không thể nào tránh khỏi đôi mắt thăm dò phía đối diện.
Trong không gian chật hẹp, ánh sáng ít ỏi được phát ra từ chiếc điện thoại khiến cho hình bóng hai người trở nên mơ hồ.
Ánh mắt Lam Khê như đang chất vấn tại sao Phó Hi Du lại làm như vậy.
Còn ánh mắt Phó Hi Du vốn đang bối rối bỗng nhiên lại thâm sâu khó lường.
Lam Khê giật mình.
Cái ánh mắt này trông thật là quen.
Giống như… Cái hôm Phó Hi Du say rượu rồi cưỡng hôn cô ở nhà hàng vậy.1
Lam Khê sững sờ, không dám đoán tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô vội vàng rời mắt, đang định cúi đầu xuống thì bàn tay Phó Hi Du lại giữ lấy khuôn mặt cô.
Lam Khê lúc này đã vô cùng hoang mang.
Nhưng hoang mang rồi mới tỉnh táo lại và nhận ra một việc.
Tại sao vừa rồi cô lại để Phó Hi Du ôm chứ?
Anh đã ôm cô rất chặt, còn cô thì ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không hề kháng cự.1
Lam Khê sợ hãi chính bản thân mình, đang muốn thoát khỏi Phó Hi Du thì anh lại ôm cô thật chặt.
Môi anh một lần nữa hôn lên mái tóc cô, còn khuôn mặt cô lại vùi vào hõm cổ anh.
Mùi hương quen thuộc tràn vào trong khoang mũi.
Một mùi hương duy nhất, chỉ có một mình Phó Hi Du mới sở hữu nó.1
Lam Khê chết mê chết mệt mùi hương này, lại sực nhớ ra vì sao lúc nãy mình không phản kháng.
Chẳng phải đó là vì sự quen thuộc mà Phó Hi Du mang lại đã khiến cho cô quên mất bản thân phải đề phòng hay sao?
Lam Khê nhận ra, nhưng cuối cùng cô vẫn yên lặng để Phó Hi Du ôm mình.
Bởi vì cô rất nhớ, rất nhớ cảm giác quen thuộc lúc này.
Bình yên, an toàn.
Ngọt ngào, hạnh phúc.
“Cô Lam Khê…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực
2.
Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
3.
Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng
4.
Hoa Đào
=====================================
Một tiếng gọi khe khẽ, có chút run rẩy bỗng vang lên bên trong thang máy.
Giọng nói này thuộc về nữ trợ lý của Lam Khê.
Cô ấy ngồi co ro dưới đất, bỗng nhiên lại quay lại hỏi: “Cô Lam Khê có ổn không?”
Lam Khê đang trong vòng tay của Phó Hi Du có chút chột dạ.
Thật ra lúc đầu thang máy gặp sự cố, cô cũng bị dọa sợ.
Nhưng sau khi bám lấy Phó Hi Du, cô đã hoàn toàn bình tĩnh, chỉ là có chút mệt mỏi và buồn ngủ thôi.
Vậy mà bây giờ cô đang làm gì chứ? Đang nằm gọn trong lòng Phó Hi Du giống như một cô gái nhỏ bé đang sợ hãi sao?
Lam Khê cảm thấy bản thân mình đúng là chẳng ra sao cả.
Lúc này, cô cũng chẳng có mặt mũi mà trả lời trợ lý của mình nên cứ rúc mặt vào cổ Phó Hi Du.
Phó Hi Du vì hành động này của cô mà chân tay mềm nhũn, trái tim không khỏi run rẩy, khóe môi cũng từ từ cong lên.
Mà lúc này, hai trợ lý vẫn đang ngồi dưới nền thang máy.
Vì ánh đèn từ điện thoại của nam trợ lý hơi yếu, nên ánh sáng chỉ chiếu tới nửa người của Phó Hi Du và Lam Khê đang đứng lúc này.
Đương nhiên, họ cũng chỉ biết rằng Lam Khê vì sợ hãi nên Phó Hi Du phải ôm cô, chứ hoàn toàn không biết lúc này Lam Khê đang vùi mặt vào cổ Phó Hi Du, còn Phó Hi Du thì vô cùng hạnh phúc, đôi môi từ từ đặt lên mái tóc Lam Khê.1
Mà nữ trợ lý của Lam Khê rất sợ không gian kín nên lúc này trợ lý Lý Đông đang ngồi bên cạnh an ủi.
Sau đó, cô ấy tự nhiên nhớ ra Lam Khê nên mới hỏi cô