Đứng trước câu hỏi này, Lam Khê sững người.
Cô thật không ngờ rằng Phó Hi Du lại có thể hỏi cô một câu hỏi trắng trợn như vậy.
Nhưng nhanh chóng, cô cũng không để bản thân phải yếu thế.
“Uống nhầm ly rõ ràng là do anh sai, tại sao anh lại tra hỏi ngược lại tôi như vậy?”
Phó Hi Du cụp mắt, khuôn mặt lạnh lùng không hiểu sao lại xuất hiện một chút vẻ tội nghiệp khó có thể thấy rõ.
“Nhưng tôi đã xin lỗi rồi mà.”
Lam Khê thiếu chút nữa còn nghĩ mình đang sắm vai ác đi bắt nạt người ta.
Nhưng cô cũng không dễ dàng bị lừa, hơn nữa không phải chuyện uống nhầm ly rất là đáng nghi hay sao?
Mặc dù biết Phó Hi Du chẳng có lý do gì để cố tình uống nhầm ly của mình, nhưng cứ nhớ đến mấy bài viết trên mạng với chủ đề “nụ hôn gián tiếp” thì lại cảm thấy trong lòng khó chịu.
Thế nhưng nghĩ lại thì thấy bản thân dường như đang làm chuyện bé xé ra to, Lam Khê quyết định kết thúc chuyện này tại đây.
Ai ngờ, khi cô vừa định đứng dậy khỏi ghế thì Phó Hi Du lại nói với giọng điệu vô cùng thản nhiên.
“Tôi vừa xin lỗi cô ba lần.
Nhưng nếu nghĩ lại thì tôi uống nhầm ly của cô, bây giờ tôi đền lại ly của tôi cho cô là được rồi.
Dù sao chuyện uống nhầm ly cũng đâu có gì to tát khiến cô phải bực mình như vậy chứ?”
Lam Khê thật sự không thể nào tin nổi vào tai mình nữa rồi!
Với tính cách của Phó Hi Du thì làm sao anh lại có thể nói ra mấy lời thế này chứ?
Tuy nhiên, cô không biết rằng Phó Hi Du chỉ muốn giữ chân cô, bởi vì anh thấy cô đang định đứng dậy đi chỗ khác.
Anh không muốn để cô bỏ anh một mình ngồi ở đây rồi lại đi nói chuyện với Từ Tuấn Lam.
Nhưng lại không ngờ rằng, câu nói của anh thật sự khiến cho cô tức xì khói đầu.
Một chút lý trí còn sót lại trong não giúp Lam Khê kiềm chế hai giây để ngó đông ngó tây.
Thấy không có ai chú ý đến mình và Phó Hi Du, lý trí của cô đã yên tâm biến mất.
Bây giờ, cô không nể nang gì mà lườm anh, giọng nói lộ rõ sự bất mãn.
“Uống nhầm ly mà không phải chuyện gì to tát à? Anh thử hỏi người khác xem có ai đồng ý cho anh uống chung đồ với họ không? Chẳng lẽ anh không ý thức được rằng uống chung ly với người khác là việc rất mất vệ sinh à?”
“Nhưng tôi không uống chung ly với người khác, mà là uống chung ly với cô Lam Khê cơ mà?” Phó Hi Du ngay lập tức lên tiếng khi Lam Khê mới vừa nói dứt lời.
Cũng không cho cô có cơ hội chen ngang, anh ngay lập tức nói tiếp:
“Sao lúc trước uống chung với tôi, cô Lam Khê không nhắc đến chuyện mất vệ sinh chứ?”
Lam Khê nghe tới đây thì cứng đờ người.
Những ký ức lúc còn yêu nhau chợt hiện về trong đầu cô.
Khi ấy, Phó Hi Du thường hay đưa cô đi uống trà sữa, nhưng anh không thích đồ ngọt nên mỗi lần chỉ mua một ly dành cho cô.
Mỗi lần như thế, cô cứ uống được một nửa thì lại hỏi anh có khát không? Dù anh có bảo mình không khát, cô vẫn đưa ly trà sữa rồi bảo anh uống một ngụm.
Anh rất chiều cô, luôn luôn nghe theo cô.
Còn cô đợi anh uống xong thì rất tự nhiên, thoải mái đưa ống hút vào miệng mà tiếp tục uống một cách ngon lành.
Đương nhiên lúc này, Phó Hi Du cũng nhớ đến ký ức ấy nên mới buột miệng cãi lại cô.
Nhưng cãi xong, anh bắt đầu cảm thấy không ổn.
Và kết quả đúng là chẳng ổn chút nào.
Lam Khê tức giận đứng phắt dậy khỏi ghế, đang định đi xa khỏi Phó Hi Du thì ly trà sữa mà cô uống dở vẫn còn trên tay anh lại đập vào mắt.
Càng nhìn, mặt cô lại càng đỏ.
Không biết là đỏ vì tức hay là đỏ vì xấu hổ, nhưng cô biết rằng mình không muốn để anh uống cái ly mà mình đã uống qua thêm bất cứ một lần nào nữa.
Ý nghĩ này vừa mới hiện ra thì ngay lập tức, cô giật lấy ly trà sữa rồi định chuồn đi.
Ai ngờ Phó Hi Du lần này lại thật sự ngốc nghếch mà hỏi:
“Cô Lam Khê định uống tiếp ly này sao?”
“Tôi đem đi vứt!” Lam Khê mặt mũi đỏ bừng đáp lời rồi ngay lập tức chạy khỏi tầm mắt của Phó Hi Du.
Phó Hi Du thấy vậy, khuôn mặt không giấu nổi vẻ căng thẳng.
Anh bắt đầu lo sợ, lỡ cô ghét mình hơn nữa thì phải làm như thế nào đây?
Đúng lúc đó, Từ Tuấn Lam ở phía xa vừa quay lại đã nhìn thấy cảnh tượng Lam Khê đỏ mặt bỏ đi này.
Anh ta cũng đã nhận ra Phó Hi Du chính là chàng trai năm đó đuổi theo Lam Khê vào ngày mưa.
Anh ta cũng đoán rằng Phó Hi Du là người bạn trai mà Lam Khê đã nói với anh ta khi ở nhà hàng Phó Lợi.
Tuy nhiên…
Sau ngày mưa hôm đó, chắc bây giờ là bạn trai cũ rồi