Lam Khê vừa vào trường quay đã nhìn thấy Phó Hi Du ngồi một góc đọc kịch bản.
Mặc dù đối với chuyện uống nhầm ly cà phê, cô đã tự nhắc nhở mình quên đi và cuối cùng cũng đã quên được.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Phó Hi Du, cô lại bất chợt nhớ lại, hơn nữa còn nhớ rất rõ hình ảnh anh ngậm vào vết son môi của cô dính trên ống hút.
Không được!
Phải xóa nó ra khỏi trí nhớ thôi!
Lam Khê nghiến răng nghiến lợi bắt ép não bộ đùn đẩy cái ký ức kia ra bên ngoài.
Triệu Miên đứng bên cạnh nghe rõ tiếng ken két thì liền hỏi:
“Em bị táo bón à?”
Lam Khê: “...”
…
Trên con đường rụng đầy lá phong đỏ, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến lá phong đung đưa nhảy múa.
Màu đỏ - màu của sự quyền lực và cao quý.
Màu đỏ - màu của sự đam mê và khát vọng.
Màu đỏ - màu của sự nồng cháy và nhiệt huyết, cũng là màu sắc tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt.
Trên con đường màu đỏ của lá phong, đôi trai gái nắm tay nhau bước đi.
Trong mắt họ hiện tại có một ánh lửa đỏ, không rõ là màu của lá phong hay là màu của ngọn lửa tình yêu đang cháy trong lòng họ.
“Hàn Văn… Anh thật sự thích em sao?” Chu Tịnh nhỏ nhẹ nói.
Trong mắt cô lúc này có sự ngại ngùng, nhưng cũng có sự tự ti khó có thể che giấu nổi.
Cô là một cô gái xinh đẹp, học giỏi nhưng tính tình nhạt nhẽo, lại còn là trẻ mồ côi.
Cô không nghĩ rằng Hàn Văn lại thật sự thích mình, trong khi anh lại luôn luôn là tâm điểm của sự chú ý, được nhiều người con gái vây quanh.
Hàn Văn lúc này nghe cô nói thì nụ cười rực rỡ trên môi chợt tắt.
Anh quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt kiên định nhưng không kém phần dịu dàng mà nói:
“Anh thật sự yêu em! Rất rất yêu em, có hiểu không hả?” Nói rồi anh đặt hai bàn tay áp vào má cô, sau đó hôn lên trán cô.
Chu Tịnh dù biết lời của đàn ông con trai đều chỉ có thể nghe chứ không thể tin tưởng nhưng vẫn thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Cô vòng tay qua eo anh, ôm anh thật chặt mà nói: “Em cũng yêu anh! Rất rất yêu anh! Vì vậy nếu anh mà phản bội em thì đừng có trách em vô tình đấy nhé!”
“Không bao giờ có chuyện đó đâu!” Hàn Văn vừa nói vừa hôn vào hai má Chu Tịnh khiến cho cô đỏ bừng mặt mũi.
Lúc này, đạo diễn Tô Vy hô” “Cắt!”
Phó Hi Du nhanh chóng lùi lại, Lam Khê cũng đồng thời kéo giãn khoảng cách với anh.
Tô Vy vô cùng hài lòng, khuôn mặt vui vẻ, hào phóng khen ngợi:
“Tốt! Phản ứng hóa học giữa hai người thật sự vô cùng tốt!”
Không chỉ có Tô Vy, mà cả tổ quay phim đều cảm thấy rất ưng ý trước cảnh quay này.
Tuy nhiên, không một ai để ý đến việc hai tai Lam Khê và Phó Hi Du lúc này vẫn đang đỏ bừng.
Dù có người nhìn ra cũng chỉ nghĩ là hai người diễn nhiều nên nóng, hoặc là diễn cảnh tình cảm nhập tâm quá nên tai mới có phản ứng như vậy.
Dù sao những người ở trong đoàn làm phim lâu ngày đều đã biết diễn xuất của Lam Khê và Phó Hi Du vô cùng tốt, nhưng quan hệ với nhau lại không hề tốt chút nào nên chẳng ai nghĩ hai người sẽ có gì với nhau cả.
“Được rồi! Phó Hi Du và Lam Khê đi thay quần áo để diễn cảnh tiếp đi!”
Lam Khê nghe thấy liền đi cùng trợ lý vào phòng thay đồ.
Vừa mặc quần áo, cô vừa suy nghĩ đến cảnh quay tiếp theo.
Cảnh quay này ở thời điểm trước khi Hàn Văn và Chu Tịnh chính thức bên nhau.
Hai người tình cờ gặp nhau khi đi trên thị trấn, sau đó một trước một sau bước đi trên đường.
Đến lúc đi xuống bậc thang, Chu Tịnh không cẩn thận bước hụt, đúng lúc Hàn Văn ở ngay bậc phía dưới đã kịp đỡ lấy cô.
Hai người tiếp xúc gần gũi với nhau, khiến cho trái tim của cả hai bắt đầu rung động.
Thay quần áo xong, Lam Khê đến nơi quay cảnh tiếp theo thì đã thấy Phó Hi Du ở đó.
Cảnh quay nhanh chóng bắt đầu.
Hàn Văn thong thả bước xuống bậc thang, vừa đi vừa ngắm cảnh nên Chu Tịnh phía sau vô tình càng lúc càng rút ngắn khoảng cách với anh.
Lam