Quay xong phân cảnh tràn ngập nước mắt của Phó Hi Du và Lam Khê vừa rồi thì buổi quay phim hôm nay cũng kết thúc.
Phó Hi Du nhận ra chỉ còn vài ngày nữa, anh sẽ rời đoàn làm phim.
Cũng có nghĩa là…
Thời gian anh được ở gần Lam Khê sẽ không còn nhiều nữa.
“Hả? Anh chia tay tôi?” Phó Hi Du và trợ lý Đồng Sơn vừa bước đến chỗ để xe thì nghe thấy giọng nói đầy sự bực bội của Triệu Miên.
“Anh nghĩ anh là ai mà định chia tay tôi? Tôi nói cho anh biết, là tôi đá anh nhé thằng ngu ngốc!”
Vừa nói dứt câu, Triệu Miên ngay lập tức cúp máy rồi kéo số điện thoại của bạn trai “cũ” vào danh sách đen.
Sau đó, cô quay sang Lam Khê đang đứng bên cạnh rồi nói: “Ngày mai không có lịch quay, vậy chúng ta đi uống rượu giải tỏa nỗi buồn đi!”
Lam Khê bày ra vẻ mặt thế nào cũng được, ngoan ngoãn đi theo chị họ.
Tuy nhiên ngay sau đó, Đồng Sơn và Phó Hi Du đứng cách đó không xa đã lọt vào tầm mắt của Triệu Miên.
Triệu Miên không nhanh không chậm cất tiếng gọi: “Đồng Sơn! Tôi vừa mới đá người yêu nên cần người bồi rượu.
Ông đi được không?”
Đồng Sơn thật ra đã thích thầm Triệu Miên được một thời gian nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Anh ấy gật đầu đồng ý, định để một trợ lý khác đưa Phó Hi Du về khách sạn.
Nào ngờ, Phó Hi Du lại nói nhỏ với anh ấy rằng:
“Tôi cũng muốn đi.”
Hả?
Ừ thì…
Cũng được…
Đồng Sơn đành hỏi Triệu Miên rằng có thể đưa Phó Hi Du đi cùng hay không.
Triệu Miên với quan điểm “càng đông càng vui” thì đương nhiên đồng ý.
Trong khi đó, Lam Khê vừa nghe thấy Phó Hi Du cùng đi thì tâm trạng liền không thoải mái.
Lúc ở trên xe, cô có nói rằng muốn đi về nhà nhưng Triệu Miên lại hỏi:
“Em để chị một mình uống rượu với hai người đàn ông sao?”
Lam Khê nghẹn lời, đành phải nuốt sự khó chịu vào trong lòng để đi cùng Triệu Miên.
Điểm đến là một nhà hàng khá nổi tiếng trong thành phố.
Triệu Miên quen biết với ông chủ nhà hàng nên rất nhanh đã được nhân viên dẫn lên phòng VIP ở tầng hai.
Và cũng rất nhanh, rượu thịt cũng đã được bày đầy trên bàn.
Thịt - Lam Khê ăn.
Rượu - Triệu Miên cùng Đồng Sơn và Phó Hi Du uống.
Triệu Miên uống nhiều nhất, Phó Hi Du uống ít hơn, còn Đồng Sơn thì miễn cưỡng nhâm nhi một, hai chén.
Đồng Sơn vốn không thích uống rượu, chỉ vì người mời là Triệu Miên nên anh mới đi thôi.
“Thằng chó đó! Nó nhờ có quan hệ với tôi nên mới tiếp cận được mấy cái hợp đồng làm người mẫu.
Vậy mà bây giờ nó dám nói chia tay? Muốn đá tôi? Hừ! Là tôi đá nó đó! Tôi không những đá mà còn đì nó, cho nó khỏi lăn lộn trong giới này luôn!”
Đồng Sơn kiên nhẫn nghe, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại đầy áp lực.
Trong khi đó, Lam Khê lại không mấy để ý, bởi vì cô biết Triệu Miên chẳng hề thật sự thích cái anh chàng người mẫu kia.
Chị ấy chỉ cho anh ta chút tài nguyên rồi chơi bời với anh ta một chút chứ cũng không có nghiêm túc chút nào.
Chẳng qua trước đây đều là chị ấy chủ động chia tay người cũ, còn hôm nay anh ta lại chủ động chia tay nên chị ấy mới tức giận mà thôi.
Không có gì đáng ngại.
À không… Có một điều đáng ngại, đó là Phó Hi Du.
Phó Hi Du từ lúc tới đây vẫn luôn yên lặng uống rượu.
Với chuyện của Triệu Miên, anh chẳng hề quan tâm.
Nhưng Triệu Miên mà đòi cạn ly lần nào, anh đều đồng ý nâng chén, hơn nữa còn một hơi uống cạn sạch.
Lam Khê có hơi lo lắng cho dạ dày của anh.
“Này Đồng Sơn! Anh yêu bao nhiêu người rồi?” Triệu Miên vốn đang nói về tên bạn trai cũ thì bỗng nhiên lại đổi đề tài.
Đồng Sơn năm nay hơn hai mươi lăm tuổi nghe vậy thì thẹn thùng giơ năm ngón tay lên.
Kết quả, Triệu Miên cười không nhặt được miệng.
“Thật á? Anh mà cũng yêu đến năm người cơ á? Trông anh ngố ngố thế mà nhân duyên cũng không tệ nhỉ!”
Nụ cười thẹn thùng trên môi Đồng Sơn cứng ngắc.
Ngố ngố?
Anh cũng rất ưa nhìn đấy nhé!
Đồng Sơn ấm ức hỏi: “Vậy còn cô Triệu Miên từng yêu bao nhiêu người rồi?”
Triệu Miên suy nghĩ một lát, sau đó thành thật trả lời:
“Yêu hẳn hoi thì chưa yêu ai cả.
Còn yêu chơi bời thì nhiều quá, tôi không nhớ được.”
Nghe tới đây, nụ cười cứng ngắc trên môi Đồng Sơn lại càng cứng ngắc.
Nhưng nhanh chóng, Triệu Miên lại vứt vấn đề của mình qua một bên mà hỏi Phó Hi Du.
“Còn cậu Phó Hi Du yêu mấy người rồi?”
Một câu hỏi, nhưng cả hai người Lam Khê và Phó Hi Du đều khựng lại.
Lam Khê lúc này đang cúi mặt xuống bàn nhìn cơm trên bát, còn Phó Hi Du thì lại liếc mắt nhìn rượu trong ly.
Không nhịn được, anh đưa mắt về phía cô gái đang né tránh ánh mắt của mình.
Triệu Miên lúc này đã ngà ngà say, thấy anh không trả lời liền nghi ngờ hỏi: